Ràng Buộc

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Moonie Love – Chisachi_hime Thể loại: Đam mỹ cường công cường thụ Độ dài: 28 chương Kỳ Dịch lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân đó. Người thanh niên có một loại khí chất khó nói, có nét  …
Xem Thêm

Chương 18
Trôi dạt giữa ánh sáng và bóng tối, trong mê loạn cảm thấy một ánh nhìn bức nhân, cố chấp kéo thần trí hắn lại, từ từ rời khỏi thế giới màu đen.

Hàn Huyền Phi khẽ mở mắt, một ánh đèn loá mắt, làm hắn rất không thoải mái mà nhíu mày lại, một tiếng khẽ vang lên, ánh sáng biến mất, hắn cảm thấy đỡ hơn nhiều, lại nhắm mắt lại.

Nhưng ánh mắt đó vẫn áp sát hắn không buông, giống như rắn độc, vươn chiếc lưỡi rất dài, lượn quanh mặt hắn ---- mang theo cái chết, mang theo oán hận …….

Hàn Huyền Phi không thể không mở mắt ra, nương theo ánh trăng sáng bên ngoài, nỗ lực tìm kiếm nơi phát ra ánh nhìn đó …..

Kỳ Dịch!

Trong lòng dâng lên một sự vui sướиɠ lại bị ánh mắt mù mịt kia làm cho kinh hãi, ánh mắt hàn ý thấu xương kia làm Hàn Huyền Phi trở về với thế giới hiện thực, tâm hắn đông lại.

Hắn trĩu mắt xuống, không muốn nhìn ánh mắt làm toàn thân hắn phát lãnh.

“Cậu biết tình hình hiện tại của cậu không?“ Ánh mắt và âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Xương cốt toàn thân cậu đều gãy hết rồi. Tuy bác sĩ đã tận tình nối lại, còn gắn rất nhiều thanh thép vào trong cơ thể cậu, nhưng cậu cũng sẽ không thể giống như trước đây nữa.”

Hàn Huyền Phi trong lòng run lên, ngước mắt nhìn Kỳ Dịch phía trước.

“Cậu không thể chạy nhảy nữa, ngay cả đứng lâu và đi đứng đều khó khăn. Nếu khôi phục tốt, có lẽ có thể từ từ di chuyển được mười mấy phút, những chuyện như tắm rửa, thay quần áo, đối với cậu mà nói, cũng là chuyện rất khó làm được ……”

Kỳ Dịch lạnh lùng nhìn Hàn Huyền Phi thần tình mông lung, cúi người xuống, để ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào người mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt hàn Huyền Phi, nhỏ tiếng nói từng chữ từng chữ: “Cậu tàn phế rồi! Từ nay về sau cậu sẽ giống như một phế nhân, chuyện gì cũng không làm được!”

Đôi mắt thờ thẫn đó động một cái, khi Kỳ Dịch còn chưa kịp nắm bắt được thứ gì, đôi mắt đó lại trở về một mảng tĩnh mịch. Đôi mắt đó vẫn trong như nước, nhìn Kỳ Dịch gần trong gang tấc, gần như không chớp mắt. Giống như hồ nước trong đêm khuya, tâm tư lay động khó hiểu …..

Rất đẹp, giống như mê hoặc hút người ta vào. Kỳ Dịch ngơ ngác nhìn, môi khẽ run lên, muốn đặt xuống đôi môi cong kia …….

“Chát!“ một tiếng vang lên, Kỳ Dịch hung hãn tát một cái, đánh mặt Hàn Huyền Phi lật qua một bên. Cơ thể thẳng đứng hơi thở có chút gấp gáp, hung tợn trừng nhìn Hàn Huyền Phi.

“Để tôi cho cậu biết tên phế vật như cậu có thể làm được gì!”

Kỳ Dịch kéo tấm chăn che khuất hạ thân của Hàn Huyền Phi ra, để chỗ kín đáo nhất của hắn lộ ra dưới ánh trăng.

“Cậu chỉ có thể bị người ta làm!“

Hắn không thấy mặt Hàn Huyền Phi đỏ lên, kéo dây kéo quần mình xuống, không làm bất cứ động tác chuẩn bị nào, đã động thân mà vào. Đập vỡ lớp bột thạch cao mở chân hắn ra, để tiện cho vật thể to lớn của Kỳ Dịch tiến vào, trực tiếp đâm vào nội thể nhỏ hẹp khô khốc của Hàn Huyền Phi.

Khuôn mặt đỏ ửng của Hàn Huyền Phi lập tức chuyển thành trắng thảm, mồ hôi từ trán tuôn xuống. Toàn thân không thể cử động, chỉ có thể tê liệt trên giường, mặc cho Kỳ Dịch phát cuồng xâm phạm cơ thể, mặc cho Kỳ Dịch chà đạp mình …..

Nội bộ mềm mại đã bị mở ra điên cuồng, nhiệt hoả dâng trào va chạm bên trong, hung khí đáng sợ đó như muốn phá nát hắn, khiến bụng hắn đau đớn như bị cắt.

Máu chảy ra, hắn dường như nghe thấy tiếng hạ thể của mình bị rách ra …..Hàn Huyền Phi đang hư nhược vốn không thể chịu nổi sự dày vò này, dần dần chìm vào hôn mê ……

Một cơn đau thình lình ập tới, khiến Hàn Huyền Phi không khỏi kêu lên đau đớn, chỉ một lát đã từ nửa hôn mê mà tỉnh lại.

Kỳ Dịch chìm đắm trong cơ thể Hàn Huyền Phi một lát thì đã cứng lại, vội vàng dùng tay kéo chân Hàn Huyền Phi ra …….Hàn Huyền Phi đau đớn thở hổn hển, kinh hoảng nhìn mặt Kỳ Dịch …….một nụ cười khó nhận thấy xẹt qua, Hàn Huyền Phi nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ Kỳ Dịch công kích tiếp.

Kỳ Dịch gần như thở dốc, lại lần nữa thô bạo xông vào thông đạo đã bị thương kia, nhìn đôi mày đẹp đó nhíu lại.

Hắn hận bản thân mềm yếu!

Giống như sắp phát tiết toàn thân nộ hoả, hắn như phát điên, càng thêm mãnh liệt làm nhục người dưới thân …….

Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời ……Kỳ Dịch đột nhiên nhớ đến giờ này năm trước, cũng là ngày như thế này, trăng như thế này, hắn ôm cơ thể mà hắn cực kì trân quí, nhẹ nhàng lần lượt mơn trớn ….

Còn bây giờ người trước mắt, toàn thân bị băng bó, nằm trên giường không thể cử động, hạ thân bị dang rộng, màu đỏ hoà lẫn dịch trắng chảy ra, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng ……

Kỳ Dịch ngẩn ngơ một lúc lâu ……

Hắn chậm rãi di chuyển cơ thể, mở tủ ra, lấy một chiếc khăn sạch, đổ nước vào chậu rửa mặt, khẽ khàng lau đi hạ thân đang dơ bẩn bất kham. Lau sạch xong, lại dùng khăn khô lau cẩn thận.

Máu vẫn đang tràn ra, từng chút, không ngừng ….

Kỳ Dịch dùng khăn ấn lại vết thương …….cảm thấy cơ thể đó đang run, Kỳ Dịch vội vàng rút khăn ra, cúi thấp đầu, dùng lưỡi liếʍ lên chỗ bị rách đó.

Mềm mại như lông tơ ……tới lui , lần này đến lần khác …….cho đến khi vết thương không còn chảy máu, hắn mới nhấc người lên.

Đắp chăn lại, hắn đi đến đầu giường của Hàn Huyền Phi, quỳ xuống, si dại nhìn Hàn Huyền Phi trong cơn hôn mê, hàng mi dài khép lại trên gương mặt trắng bệch như giấy, thân ảnh rơi xuống ……chầm chậm cúi người xuống, hôn lên đôi môi không một tia máu ……mềm mại ấm áp …….Huyền của tôi!

Tôi yêu cậu như vậy! Yêu cậu như vậy ……tại sao không thể đả động cậu được chút nào?

Lúc bắt đầu đã cưỡng bức cậu, là tôi không tốt! Là lỗi của tôi! Tôi có lỗi với cậu! Cậu không thể tha thứ cho tôi sao? Cậu có biết tôi yêu cậu biết bao! Chúng ta không phải vẫn luôn rất hạnh phúc sao?

Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống, rơi trên khuôn mặt vẫn soái khí, Kỳ Dịch khẽ sờ lên cái đầu quấn đầy vải, không chịu được mà hôn lên đôi môi trắng bệch đó, ngậm lấy chiếc lưỡi nhạt đó …..

Cậu bảo tôi phải làm sao? Tha cho cậu? Tôi sao có thể làm như vậy với những huynh đệ đã chết? Sao có thể đối diện với thủ hạ đang bị nhốt trong tù?

Chức trách của cảnh sát quan trọng với cậu như vậy sao? Không thể vì tôi mà từ bỏ?

………Cậu có yêu tôi không? Cậu rốt cục có yêu tôi không? Cậu có yêu tôi một chút nào không?

Một nỗi bi thảm dâng lên, đôi môi run rẩy không thể hôn tiếp, hắn gắt gao nắm lấy bàn tay phải còn lành lặn của Hàn Huyền Phi, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay ấm áp đó …….

Tôi hận cậu! Tôi hận cậu! Tôi hận cậu!! Hận cậu nhẫn tâm như vậy!

Tôi không muốn trong đầu tôi đều là hình ảnh của cậu! Tôi không muốn yêu cậu nữa! Tôi không muốn yêu cậu nữa!

……..Tôi rất đau khổ ………..Huyền ……

Kỳ Dịch tê tái khóc thê lương ……

Đau khổ trong lòng và sự áy náy đè nặng lên làm hắn không thở được, con người mạnh mẽ trước đây kiên cường và lãnh khốc, tại thời khắc này đã biến mất như tro bụi! Chỉ có nỗi đau trong lòng xuyên qua xương cốt khiến hắn phải khóc thảm!

………..

Không biết đã khóc bao lâu, nước mắt của Kỳ Dịch cuối cùng cũng ngừng lại. Hắn đứng dậy, nhìn Hàn Huyền Phi thật lâu ……

Tôi yêu cậu!

Một nụ hôn tràn trề yêu thương và dịu dàng đặt lên trán Hàn Huyền Phi, lướt xuống má, dừng lại trên môi …..

Tâm tâm niệm niệm đều là cậu …….

…………..

Tôi phải quên cậu!

Tôi không thể có lỗi với những người bỏ mạng vì tôi ……

Tôi sẽ quên được cậu!

Kỳ Dịch đi ra ngoài cửa

Vừa mở cửa, hắn lại xoay đầu nhìn Hàn Huyền Phi đang nằm bất động trên giường ……

Cậu là người ta yêu nhất đời này ……

…….Cũng là người ta hận nhất …..

………..

“Hàn Huyền Phi bây giờ sao rồi? Ở trong bệnh viện lâu rồi, khôi phục ra sao?” Kỳ Dương xem những tài liệu trước mắt, bộ dạng như rất tuỳ tiện hỏi.

Kỳ Dịch có chút chột dạ liếc nhìn Kỳ Dương ở đối diện: “Xương đã đỡ nhiều rồi, bây giờ có thể miễn cưỡng xuống giường đi vài bước.” Hắn cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

“Nghe nói cậu thường đến bệnh viện?“ Kỳ Dương tựa về sau, cách bàn làm việc, nhìn Kỳ Dịch đã ốm đi nhiều.

Không nghe thấy Kỳ Dịch trả lời, Kỳ Dương thở dài một tiếng.

“Tuy cậu đều đi lúc ban đêm, nhưng truyền ra, sẽ tổn thương các huynh đệ.”

“Tôi biết …..tôi , tôi sẽ không đi nữa …..” Kỳ Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt hổ thẹn: “Ca, tôi có lỗi với cậu, có lỗi với các huynh đệ, chú Trung đã trông tôi từ nhỏ đến lớn, khi già lại vì tôi mà chết, tôi …..” Tiếng nói của hắn càng lúc càng thấp. Nhưng, chỉ chốc lát, hắn thở mạnh một hơi, khẩu khí trở nên mạnh mẽ: “Tôi sẽ quên hắn, ca , cậu yên tâm!”

“Vậy thì tốt, tôi tin cậu!” Kỳ Dương khẽ cười, che giấu sự bất an trong lòng. Nhưng nguyện như vậy! Tâm tình hắn nặng nề nghĩ.

Trong phòng nhất thời vắng lặng, hai người đều không nói chuyện. Qua cả nửa ngày, Kỳ Dương đột nhiên mở miệng nói: “Cậu nhớ Thương Điền không? Lão già làm thương giới ở Nhật Bản, đã từng đến Trung Quốc, chúng ta có tiếp đãi hắn.”

“Nhớ, sao vậy?” Kỳ Dịch khó hiểu nhìn Kỳ Dương.

“Chúng ta muốn đứng vững ở Nhật Bản, cần phải có sự hỗ trợ của hắn, nếu không sẽ rất khó khăn.” Kỳ Dương ngừng lại, cân nhắc nên nói làm sao cho tốt: “Uhm ……tên đó ……Hắn nói hắn rất muốn giúp đỡ chúng ta …..hắn là một tên thích nam sắc ……”

Kỳ Dịch sửng sốt một lát, trên mặt bắt đầu thất sắc.

“Thư kí riêng của hắn thông qua hắn biểu thị với tôi, hắn muốn có Hàn Huyền Phi ……lúc ở Trung Quốc hắn đã có ấn tượng rất sâu với Hàn Huyền Phi, nhưng biết Hàn Huyền Phi lúc đó là người tình của cậu, nên hắn không nói ra. Nhưng bây giờ …….tôi có nói với hắn, Hàn Huyền Phi bây giờ đã thương tích đầy mình. Nhưng hắn nói đừng lo, chỉ cần gương mặt không sao thì được rồi, hắn vẫn muốn có.”

Kỳ Dương lại im lặng một lát: “Còn nữa, Trần Quân Nghị sắp ra rồi, tuần sau sẽ đến Nhật Bản. Cái tên họ Cao kia đã giúp đỡ …….tiền cũng đã xài hết rồi! Nhưng coi như cũng đáng giá.”

Kỳ Dịch toàn thân run lên, mặt gần như không còn chút sắc nhìn Kỳ Dương. Thấy Kỳ Dịch như vậy, Kỳ Dương không nỡ nói tiếp. Hắn đẩy ghế ra, đi đến bên cạnh Kỳ Dịch, ngồi xuống.

“Tôi chỉ nói với cậu như vậy, tôi sẽ không ép cậu, tự cậu quyết định đi!” Hắn ôm Kỳ Dịch vào lòng, cọ vào tóc: “Cậu là em trai mà tôi yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trên đời này, tôi không muốn làm cậu khó chịu ……tôi thương cậu, Dịch!“ Hắn cúi đầu hôn lên trán Kỳ Dịch: “Tôi không ép cậu, cậu tự nghĩ đí ……”

Vươn tay ôm chặt người anh trai yêu thương nhất của mình, Kỳ Dịch rất cố gắng, mới không để mình bật khóc trong vòng tay ấm áp này.

--------

Hàn Huyền Phi đang được Lưu Minh Viễn dìu đỡ, khó khăn lắm mới ra khỏi xe lăn được.

Bước chân của hắn yếu ớt loạng choạng, tất cả trọng lực đều ép lên người Lưu Minh Viễn.

Lưu Minh Viễn tuy đầu không được tốt lắm, nhưng sức lại rất khoẻ. Hắn rất cố gắng, rất cẩn thận dìu Hàn Huyền Phi, nỗ lực để Hàn Huyền Phi có thể đứng vững.

Hàn Huyền Phi rất khó khăn mới đứng vững được, cảm kích nói cảm ơn với Lưu Minh Viễn.

Đôi chân cứng đờ vô lực chống đỡ, hắn gian nan xê dịch về phía trước, mỗi một bước đi , đều là một chuyện rất khó khăn. Đi được một đoạn ngắn, Hàn Huyền Phi đi đến nỗi mặt tái mét, hơi thở yếu ớt mong manh.

Cảm thấy sự bất thiện xung quanh, thậm chí là ánh mắt thù hận, Hàn Huyền Phi cúi thấp đầu, thờ ơ chống đỡ.

Hàn Huyền Phi không biết tại sao Kỳ Dịch kêu hắn đến đây.

Có lẽ , Kỳ Dịch cuối cùng đã hạ quyết tâm gϊếŧ mình rồi …..Hàn Huyền Phi nghĩ, tất cả đã có thể được giải thoát rồi….

Vừa vào đến cửa, hắn đã thấy Kỳ Dịch đứng ở giữa phòng.

Kỳ Dịch nhìn cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Phi, lạnh lùng nói với Lưu Minh Viễn: “Buông hắn ra!“

Lưu Minh Viễn không biết làm sao lúng túng nhìn Kỳ Dịch, lại xoay sang nhìn anh trai. Lưu Minh Trí không lên tiếng, tiến lên phía trước kéo em trai của mình lại.

Mất đi sự chống đỡ Hàn Huyền Phi lảo đảo.

Hắn muốn dựa vào sức mình để đứng vững, nhưng đôi chân căn bản không nghe lời, yếu ớt không một tia khí lực.

Chỉ có thể ngã xuống.

Lưu Minh Viễn liền muốn tiến tới, lại bị Lưu Minh Trí sắc mặt u ám kéo lại không buông.

Hàn Huyền Phi nỗ lực muốn đứng dậy, nhưng tay cũng không có chút lực, vốn không có tác dụng. Hắn rất nhanh liền phải bỏ cuộc, lẳng lặng nằm sấp trên đất bất động.

“Hàn Huyền Phi! Lâu quá không gặp!”

Hàn Huyền Phi ngước nhìn, thấy rõ người đang đi tới trước mặt mình ……

Trần Quân Nghị!

Hàn Huyền Phi kinh ngạc mở to mắt, hắn không thể tin vào mắt mình. Trần Quân Nghị bây giờ đáng lẽ phải bị giam trong tù chứ? Hắn đã phạm vào tử tội mà!

“Không ngờ phải không? Người đáng lẽ đã bị bắn chết lại xuất hiện trước mặt cậu!” Trong mắt Trần Quân Nghị tràn đầy sự thù hận tận xương tuỷ, trên mặt lại mang một nụ cười châm chọc: “Cậu tận trung chức trách như vậy, nhưng người khác thì lại không. Rất tức cười phải không? Cậu anh hùng như vậy bây giờ tay chân cũng bị phế hết, còn tôi phạm tội tử hình lại sống một cuộc sống tự do tự tại!”

Hắn tiến gần tới Hàn Huyền Phi, từ trên cao nhìn xuống người không cách nào bò dậy kia.

“Ở trong tù mỗi một ngày, tôi đều nghĩ, nếu như tôi có thể ra ngoài, tôi sẽ đối xử với cậu như thế nào! Bây giờ thấy cậu như thế này, tôi rất vui mừng! Nhưng vẫn chưa đủ! Chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đủ! Trương Tiểu Ninh chết rồi! Châu Vân chết rồi! Chú Trung chết rồi! …….em trai của tôi …….em của tôi ……” Nước mắt rơi xuống, âm thanh bị nghẹn lại. Trần Quân Nghị lau đi nước mắt, vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống trừng nhìn Hàn Huyền Phi.

“Tôi hận không thể lột da cậu ra! Ăn thịt cậu!” Hắn một cước đạp vào Hàn Huyền Phi.

Bụng Hàn Huyền Phi bị đá một cái rất mạnh, đau đến co người lại, tay ấn vào bụng để không lên tiếng.

“Nhưng, Dịch ca có một cách rất hay, tôi tin, cách đó sẽ khiến cậu sống không bằng chết! Tôi xem cậu còn cứng tới chừng nào!” Trần Quân Nghị phát ra một tiếng cười như bị thần kinh: “Cậu có biết không? Cậu sắp bị đem tặng cho Thương Điền Ngô rồi! Thương Điền lão già đó, nổi tiếng là người biết hành hạ. Đặc biệt là, có khi ông tôi còn đem nam nhân mình đã chơi chán tặng cho bọn thuộc hạ. Ha ha …. Bị đám ác quỷ háo sắc đó luân phiên làm, tôi xem, cậu có còn quật cường nữa không! Có lẽ đến lúc đó, tôi sẽ đi cầu xin Thương Điền, để hắn giao cậu cho tôi. Tôi muốn để mọi người thấy cậu bị đàn ông chọc cái đó vào cơ thể, hoặc tôi sẽ đem cậu vứt ra đường, để tất cả mọi người thưởng thức bộ dạng da^ʍ tiện của cậu ………ha ha ha hay là đem cậu vứt đến trước mặt một đám thích chơi trò biếи ŧɦái, để bọn chúng làm cậu đến chết thì tốt hơn!”

Hàn Huyền Phi mở to mắt, nghe những lời độc ác hạ lưu của Trần Quân Nghị!

Hắn không tin Kỳ Dịch sẽ làm như vậy! Hắn giãy dụa chống nửa người lên, nhìn thấy Kỳ Dịch đứng một bên vẫn không lên tiếng ….

Không thể nào, cậu không thể làm như vậy! Cậu không thể dùng cách đó để lăng nhục tôi!

Tôi không tin cậu sẽ làm như vậy!

Lúc này, có hai người đàn ông rõ ràng là người Nhật đi vào, cúi đầu với Kỳ Dịch: “Cám ơn Kỳ tiên sinh! Chúng tôi thay mặt Thương Điền cảm tạ ông!”

Vừa nói xong, bọn họ liền cúi người xuống, đem Hàn Huyền Phi trên đất nhấc lên.

Sao có thể chứ?

Hàn Huyền Phi không dám tin mà nhìn Kỳ Dịch! Hắn thấy ánh mắt Kỳ Dịch loé động, rồi lại cúi mắt xuống từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.

“Kỳ Dịch ……” Hàn Huyền Phi khẽ kêu.

Hắn chấn kinh nhìn Kỳ Dịch , rất muốn nghe lời phủ định từ miệng Kỳ Dịch, nhưng không có! Kỳ Dịch từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn, vẫn duy trì sự trầm mặc.

Hai người đó hai bên trái phải nhấc hắn lên, kéo đến trước cửa. Hàn Huyền Phi cố gắng xoay đầu lại nhìn Kỳ Dịch, trong mắt đong đầy sự không tin và hoảng loạn.

Không thể đâu! Cậu không thể nào làm như vậy! Đúng không? Kỳ Dịch ……nhưng sắp ra khỏi cửa rồi, hắn thấy bên ngoài có một chiếc xe màu đen chờ sẵn, cửa xe cũng đã mở ra.

“Kỳ Dịch!” Hàn Huyền Phi kinh hoảng xoay đầu gọi lớn.

Kỳ Dịch ngước đầu ……

Mặt không biểu cảm ……

Là thật đó! Kỳ Dịch thật sự đem mình tặng cho người đàn ông khác đùa giỡn!

Ánh mắt của Hàn Huyền Phi sa sầm xuống, trên mặt là sự thất vọng và bi thương…..

Hắn không kêu nữa, cứ như vậy mà nhìn Kỳ Dịch, vẫn nhìn, cho đến khi bị đem ra khỏi cửa …..

Khắp phòng là một mảnh tĩnh mịch, không ai lên tiếng, ngay cả một tiếng ho khan cũng không có …….

………

“Đáng chết! Nó muốn cắn lưỡi tự sát! Nhanh! Bịt miệng nó lại!” Ngoài cửa một trận kinh hô.

Kỳ Dịch đột nhiên run một trận.

Hắn lập tức xoay người, giống như không có chuyện gì xảy ra đi về phía Kỳ Dương: “Được rồi, chuyện này coi như đã giải quyết rồi, tôi và Kỳ Dương còn có chuyện cần nói, phải đi trước.” Hắn đặt tay lên vai Kỳ Dương.

Cánh tay bị Kỳ Dịch bấu chặt, Kỳ Dương đau đến cắn chặt môi. Hắn cố nhịn, điềm nhiên như không có việc gì cùng Kỳ Dịch bước ra khỏi cửa.

Thêm Bình Luận