Quyển 3 - Chương 8: Cực kì hâm mộ

Rốt cuộc sau hai ngày, đại hội võ lâm đúng hẹn lại tới, toàn bộ Biện Lương trở nên gà bay chó sủa, long xà hỗn tạp, xe ngựa như nước, người chật như nêm. Sau khi chuẩn trị cho Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Tĩnh quay về Trầm Hương các.

Mặc đã chờ sẵn ở đấy, Trữ Hoài Tĩnh thay y phục cho Mộc Tĩnh Vũ xong rồi nhanh chóng rời đi. Nếu muốn tránh khỏi tai mắt để mà rời khỏi nơi này thì quả thực rất phiền phức, nhưng là Trữ Hoài Xa đã cho hắn một khối kim bài để tiện xuất nhập hoàng cung.

Ba người một đường, quang minh chính đại rời khỏi Chu Tước môn, đi tới đường cái của Biện Lương thành, hướng thẳng đến Phi Vũ Hiên. Mới vừa đến cửa, bọn họ đã nghe được những âm thanh nhao nhao ồn ào, tựa hồ tất cả đang cùng nghị luận chuyện gì, Trữ Hoài Tĩnh bất giác túc khởi vùng xung quanh lông mày, ôm Mộc Tĩnh Vũ bước vào trong.

Vừa đi vào, dung nhan luôn ở tại trạng thái mặt than như Trữ Hoài Tĩnh cũng phải có chút kinh ngạc. Bên trong có hai nhóm người, mà ở mỗi nhóm đều có một người đặc biệt bắt mắt. Bên này hồng sắc trường bào nam tử, khí thái hiên ngang, bên kia mị hoặc nam tử ngân phát buông thả, một người trong tay cầm theo trường kiếm, một người chiết phiến lay động không ngừng.

“Lai lai lai, các vị đại gia mau mau tiến lại, nếu nghĩ võ lâm minh chủ năm nay sẽ đổi thì sang bên trái, nếu như ngược lại thì sang bên phải.” Trữ Hoài Xa một cước đạp lên ghế dài, trường bào tung bay, tràn đầy tiêu sái cùng khoái ý.

“Vị huynh đài này, sao ngươi lại biết võ lâm minh chủ năm nay sẽ không đổi người?” Tần Dực nhẹ nhàng lay động chiết phiến, kim đồng hẹp dài hơi hơi nheo lại, khóe môi khẽ câu, tựa tiếu phi tiếu, dẫn tới người ở hai bên trái phải nước bọt chảy ròng.

Trữ Hoài Xa hạ kiếm xuống bàn rồi reo lên: “Nhìn ngươi có lẽ không quá hiểu biết võ lâm Trung Nguyên, Niếp Tư Sân liên tục thống trị chức vị minh chủ, võ công thâm bất khả trắc [thâm sâu khó lường], văn võ toàn tài, vị trí này đương nhiên sẽ là của hắn.”

Tần Dực Nguyệt không có tiếp lời, chỉ là phe phẩy chiết phiến, một thân bạch sam không nhiễm bụi trần, tựa như hồ yêu trên đỉnh tuyết sơn, chỉ là nhãn thần có chút đăm chiêu.

“Nhờ ngươi lý giải.” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên trong sảnh. Trữ Hoài Tĩnh hôm nay ăn vận một thân hắc sắc cẩm phục, phía trên kim tuyến tú trứ thủy trúc, hắn hướng về phía Trữ Hoài Xa mà nói.

Trữ Hoài Xa vừa mới nghe thấy thanh âm đã cuống quýt câm miệng, vội vã cuối đầu, còn đâu là bộ dạng tiêu sái tự nhiên. Phía kia, Tần Dực Nguyệt mặt mày rạng rỡ, nhanh chóng đi đến bên hắn trêu đùa Mộc Tĩnh Vũ: “Vũ nhi, đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không a?”

“Tần thúc thúc.” Mộc Tĩnh Vũ vui vẻ cười đùa, ngã nhào vào lòng của Tần Dực Nguyệt, còn lại Trữ Hoài Xa bộ dạng như vừa gặp quỷ, “Thúc thúc? Ta mới là…” Hắn vốn muốn nói ta mới là thúc thú đã bị nhãn thần của Trữ Hoài Tĩnh làm cho kinh hách, thoáng chốc ngậm miệng.

“Hoài Xa, đủ rồi.” Trữ Hoài Tĩnh lên tiếng.

Trong đại sảnh, mọi người đều là biểu tình dại ra, ngày hôm nay phải nói là đại khai nhãn giới, không nghĩ tới lại có thể thấy được nhiều tuyệt sắc như vậy. Hải thúc còn đang đứng ở bên quầy hàng, cúi đầu tính toán, tạo ra bộ dạng tất cả không liên quan đến mình, chỉ là khóe miệng có chút co quắp.

Trữ Hoài Xa chậm rì rì đến bên Trữ Hoài Tĩnh, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tứ ca.”

“Vị này là Dực Nguyệt công tử, Tần Dực Nguyệt, còn đây là đệ đệ ta, Mộc Hoài Xa.” Trữ Hoài Tĩnh sau khi giới thiệu hai người liền giao Mộc Tĩnh vũ cho Hải thúc chiếu cố. Tiểu tử kia cũng rất nghe lời, không có tranh cãi ầm ĩ để đòi đi theo.

Trữ Hoài Tĩnh không nói thêm gì, quay bước rời khỏi Phi Vũ Hiên, ba người còn lại theo sát sau đó, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ. Bốn người không cùng phong cách, một tĩnh lặng, một oai hung, một lạnh lùng, và một phong lưu.

Tất cả đều không ngừng suy đoán bọn họ thuộc về môn phái nào, có lẽ Võ Lâm đại hội năm nay sẽ bất đồng mọi năm, náo nhiệt phi phàm a!


class="adsbygoogle"