Mấy đêm trước đại hội Võ Lâm đột nhiên xảy ra đại sự, có người dạ tập hoàng cung, ám sát thánh thượng, bất quá cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm. Hiện tại toàn bộ Biện Lương đều trong trạng thái giới nghiêm, khiến cho mọi người nhân tâm hoảng sợ.
Sau vụ ám sát ba ngày, trên đường cái Biện Lương xuất ra hoàng bảng, nói là hoàng hậu thân nhiễm trọng tật, chiêu bảng tìm kiếm danh y, chữa lành hoàng hậu, quan to hậu lộc, vinh hoa phúa quý hưởng chi bất tận.
Tuy phần thưởng vô cùng hậu hĩnh thế nhưng thật lâu vẫn chưa ai dám khứ yết. Chữa bệnh cho một quốc gia chi mẫu, nếu như xảy ra sai lầm thì thật sự sẽ không còn gì.
Ngay lúc tưởng như chuyện này chìm vào quên lãng thì một nam tử ăn vận thanh sam bố ý ôm theo một tiểu hài tử đến bóc hoàng bảng, người thị vệ kế bên lập tức tựu bả thanh sam nam tử mang đi. Mà chuyện này rất nhanh liền lan truyền, tất cả đều là một bộ dạng trông ngóng kịch vui, cùng đợi xem người kia sẽ thê thảm đến thế nào.
Người lấy xuống hoàng bảng chính là vị ‘Qủy Y’ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, Mộc Tĩnh, cũng là Dư quốc tứ hoàng tử Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh bị thị vệ đưa đến một tòa tứ hợp viện hẻo lánh, bên trong đã có người chờ sẵn, cho dù đã mười mấy năm không gặp thì hắn vẫn như cũ nhận thức được, người nọ chính là đương kim thái tử Trữ Hoài Du.
Tuy rằng tướng mạo nho nhã tuấn tú nhưng trên mặt đã chứa đầy tang thương hòa kiên nghị, một thân hắc sắc cẩm sam, đầu đội kim mào, ung dung, đẹp đẽ, cao quý. Vừa nhìn thấy Trữ Hoài Tĩnh, Trữ Hoài Du không khỏi một trận sợ hãi, hắn tự hỏi thế gian này còn có người tuyệt sắc đến như vậy sao!
Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ bước vào trong sân, diện vô biểu tình mà nhỉn người vốn nên gọi là đại ca này, hắn không có nói gì, Mộc Tĩnh Vũ còn lại bị hàn băng trên người của Trữ Hoài Du làm cho kinh hách, tiểu nhân nhi có chút sợ hãi mà nép vào người Trữ Hoài Tĩnh.
“Là ngươi yết liễu hoàng bảng?” Trữ Hoài Du tổng nghĩ người trước mắt mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, chỉ là không nhớ rõ rốt cuộc đã gặp qua người này ở nơi nào?
“Thị.” Không có ngôn ngữ dư thừa, Trữ Hoài Tĩnh lúc này không có nhàn tình đi theo Trữ Hoài Du hàn huyên.
“Ta đây tin tưởng có một số việc mình cũng không nên nhiều lời, ngươi đã can đảm yết liễu hoàng bảng thì cũng tựu nắm chắc mình có thể chuẩn trị được cho quốc mẫu, nhưng là để an toàn… chúng ta phải kiểm tra xem người mang theo đồ gì, về phần hài tử này…” Trữ Hoài Du chưa nói xong đã bị Trữ Hoài Tĩnh ngắt lời.
“Có thể lục soát, thế nhưng cái này hài tử ta phải mang theo bên người, hơn nữa một hài tử tứ tuế có thể làm gì uy hϊếp ba!” Trữ Hoài Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía Trữ Hoài Du mà thuyết.
Trữ Hoài Du nhìn Trữ Hoài Tĩnh từ trên xuống dưới rồi cười tà nói: “Không thành vấn đề.”
“Ta đây lúc nào vào cung?” Trữ Hoài Tĩnh trấn an, vỗ vỗ lưng Mộc Tĩnh Vũ hỏi.
“Ngày mai ta sẽ cho người đi đến đón ngươi, ngươi đêm nay tựu ở chỗ này nghỉ tạm, có cần gì thì cứ lên tiếng.” Trữ Hoài Du nói xong liền nghênh ngang mà đi, lưu lại Trữ Hoài Tĩnh một người trạm ở trong sân.
Thấy Trữ Hoài Du ly khai, Mộc Tĩnh Vũ mới từ trong lòng Trữ Hoài Tĩnh nhô đầu ra, mở một đôi mắt to lam sắc mà nhìn Trữ Hoài Tĩnh: “Cha, vừa rồi cái kia thúc thúc hật đáng sợ!”
Trữ Hoài Tĩnh cười cười, vỗ vỗ đầu Mộc Tĩnh Vũ mà thuyết: “Hôm nay chúng ta ở đây, ngày mai cha muốn dẫn ngươi đi hoàng cung thay người khác chữa bệnh, Vũ Nhi phải ngoan ngoãn, không nên nói lung tung biết không?”
“Ân, Vũ Nhi hội sẽ rất ngoan, nếu như Vũ Nhi lại nói lung tung thì cha sẽ không cấp Vũ Nhi ăn hoa quế cao.” Mộc Tĩnh Vũ nói ra lời thề son sắt để mà bảo chứng, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi thật dài bao trụ mí mắt, thoạt nhìn trông cực kì khả ái.
“Hảo, chờ cha giải quyết xong sẽ cấp Vũ Nhi ăn hoa quế cao.” Trữ Hoài Tĩnh cười cười bảo chứng.
“Chúng ta đây ngoắc ngoắc.” Hài đồng đưa ra bàn tay nho nhỏ như tượng phấn mà nói.
Trữ Hoài Tĩnh có chút bất đắc dĩ mà vươn tay, ngón tay trắng nõn ôm lấy ngón tay hài đồng, hai người trăm miệng một lời mà thuyết: “Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không biến!”
Hai người một lớn mộ nhỏ noãn nhân tâm ý, Trữ Hoài tĩnh tâm tình điềm tĩnh, không có chút phập phồng. Từ khi có bé này bên cạnh hắn cũng dần hiểu được tâm tình của một người cha, cũng bắt đầu lý giải được quyết tuyệt của Trữ Giác Phi.
Kỳ thực mặc kệ Trữ Giác Phi hay là Trương Tĩnh Phong, tất cả đều vì quá yêu nên mới có thể buông tay, bọn họ bất năng nhìn người mà mình yêu nhất rơi vào vạn kiếp bất phục.
Trong mắt họ cũng chỉ để ý một người, một người mà họ đặt ở trong tim.
class="adsbygoogle"