Cánh cửa đóng sầm ngay trong nháy mắt, Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên có cảm giác căn phòng này ngày càng hắc ám, không khí trở nên ngưng tụ, làm cho người ta hít thở không thông.
“Cái gì thuốc dẫn, ngươi làm cái gì?” Trữ Giác Phi mắt lóe hàn quang làm cho người ta cực độ hoảng sợ, Trữ Hoài Tĩnh cũng không muốn nhìn vào vẻ mặt lạnh băng của hắn, hai tay chăm chú nắm cùng một chỗ, gắt gao cắn vào khóe môi.
Trữ Giác Phi kéo lên cổ tay của Trữ Hoài Tĩnh, trên ấy băng vải chi chít, mặt trên mơ hồ thấm lấy một tầng đỏ sẫm, Trữ Giác Phi nhìn vào thật lâu, sau đó trọng trọng thở dài một hơi.
“Không cần nghĩ phải hổ thẹn, đây là phương pháp giải độc cho ngươi, bằng không ta há gì phải làm như vậy.” Trữ Hoài Tĩnh có chút mất tự nhiên nói.
“Ta có nói là mình hổ thẹn sao?!” Trữ Giác Phi đột nhiên buông ra cổ tay, ngón tay khơi mào chiếc cằm, đôi mắt chăm chú nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh không có né tránh, lưỡng mắt tương giao, đối diện thật lâu, như là muốn bả đối phương khảm nhập vào lòng, Trữ Giác Phi đột nhiên cuối xuống hôn lên đôi môi kia, vẫn mang theo theo cảm giác thô bạo, dục hỏa dâng cao, tựa như muốn đem người kia hòa nhập thành một.
Ngọn lửa le lói phút chốc dâng cao, hai người thân thể chặt chẽ phối hợp một chỗ, không còn một chút kẽ hở, cả hai tận lực giữa lấy đối phương, cảm nhận hơi ấm.
Trong phòng, mùi hương của cây phật thủ quyện cùng mùi hương cơ thể nhàn nhạt lan tỏa, bạch chúc chậm rãi nhiên trứ thẳng cho đến khi tiêu thất, khói xanh miểu miểu, bạch sắc sa mạn nhẹ nhàng vũ động tựa như hai người dây dưa trên giường.
Trong phòng, nhất thời tràn ngập nồng đậm những vẻ kiều diễm.
Thời gian trôi qua, tương huề nằm ở trên giường, gương mặt của Trữ Hoài Tĩnh mang theo nhất mạt ửng hồng, môi có chút sưng đỏ, ngực kịch liệt phập phồng, nhưng nhãn thần một mảng thanh minh.
“Tĩnh nhi, nếu như…” Trữ Giác Phi còn chưa nói hoàn Trữ Hoài Tĩnh đã tựu ngắt lời: “Ngươi không cần nói, ta biết.” Thanh âm tuy rằng bình tĩnh thế nhưng nhãn thần bất giác lóe ra, tựa như cực lực trốn tránh điều gì.
Căn phòng nhất thời an tĩnh đến đáng sợ, Trữ Giác Phi đang chuẩn bị mở miệng, ‘nếu như ngươi nguyện ý cho ta thêm một cơ hội, thì dù đây có là lσạи ɭυâи ta cũng sẽ cam lòng’, đã bị một trận đập cửa gấp gáp cắt đứt.
Trữ Giác Phi có chút tức giận nhìn ra phía ngoài: “Chuyện gì mà phải nhao nhao ồn ào!”
“Bệ hạ bớt giận, là như vầy, Lưu cô nương tại miểu am vừa nãy ngất xỉu, đại phu bắt mạch nói là có thai nên phân phó tiểu nhân thông tri Mộc đại phu.” Gã sai vặt trấn định nói nhượng hai người trong phòng có chút khϊếp sợ.
Trữ Giác Phi thoáng cái liền đen mặt, “Đã biết, ngươi lui ra đi.”
Sau khi gã sai vặt đi, Trữ Hoài Tĩnh liền bước xuống giường, cầm lấy y phục rơi trên mặt đất mà mặc vào, hắn không dám nhìn tới Trữ Giác Phi, chỉ là cố gắng chỉnh tru y phục.
Trữ Giác Phi thủy chung trầm mặc không nói, lẳng lặng nằm ở trên giường mà nhìn Trữ Hoài Tĩnh mặc lại y phục rồi nhìn người kia đưa tay tùy ý buộc lại mái tóc.
Tự thủy chí chung cả hai đều không lên tiếng, thẳng đến khi đại môn đỏ thắm khép lại cũng không nói thêm lời nào, nếu như lên tiếng thì liệu kết cục có thể bất đồng hay không?
Ai cũng chưa từng nghĩ như vậy từ biệt liền cách nhượng hai người bỏ lỡ năm năm, có thể là lão thiên từ lâu đã an bài như thế.
Thẳng đến nhiều năm sau đó hồi tưởng ngày này, tâm tư đau xót cũng bình phục, nếu sự tình trước kia đã vô pháp cải biến vậy thì chỉ có thể bắt hảo hiện tại, tối thiểu lúc này ta còn có thể nắm lấy tay người.
class="adsbygoogle"