Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 248: Phiên ngoại chương 8: Dược đảo hủy diệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Con ngươi hỗn độn có chút mê mang, sau khi lông mi thật dài run rẩy mấy lần, cặp mắt hắc bạch phân minh mới dần dần trong suốt, như sương mù núi xa tan biến, mang theo trong suốt khi núi hết mưa.

Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy mình ngủ rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi hắn cho là mình sẽ không tỉnh lại nữa, ở trong mơ, là hắc ám mênh mông vô bờ, không có ánh sáng, không có giới hạn, không có hi vọng, cũng không có Bắc Bắc.

Hắn không ngừng chạy khắp nơi, giống như cô hồn phiêu đãng, khuôn mặt đờ đẫn, nhưng từ đầu đến cuối đều tìm kiếm một cái gì đó.

Dần dần, ở trong mông lung hắn thấy được một thân ảnh, đó là nữ tử hắn yêu, hắn luôn có thể trông thấy nàng đứng ở cách đó không xa đang tự nhủ gì đó, toàn thân áo trắng, cười nói tự nhiên, nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào, thì vẫn không đuổi kịp nàng, hắn rõ ràng có thể trông thấy môi mỏng nàng khẽ mở, nhưng cho dù hắn có gào thét đến đâu cũng không nghe thấy nàng đang nói cái gì.

Hắn không ngừng chạy trong bóng tối vô tận, nhưng thân ảnh của nàng thật giống như càng ngày càng xa, hắn liều mạng muốn bắt lấy nàng, muốn tỉnh lại, thế nhưng cũng không biết làm sao, giống như có thứ gì đó đè nén hắn, từ đầu đến cuối làm hắn không thể đuổi kịp bước chân của nữ tử.

Cho đến khi trái tim của hắn đột nhiên co rút đau đớn, giống như có cái gì đó muốn vĩnh viễn rời xa hắn, loại đau đớn ấy lan tràn khắp mỗi một dây thần kinh của hắn, rốt cục, mảnh đất hắc ám gần như khô cạn, dưới sự cố gắng của hắn, đứt thành từng khúc, ánh mặt trời chói mắt phổ chiếu ở trên người hắn.

Chuyện thứ nhất khi Ân Cửu Dạ tỉnh táo lại, chính là tìm kiếm Mộc Tịch Bắc, ở trong thời gian hắn mê man, mặc dù hắn vẫn chưa từng tỉnh lại, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được nàng vẫn luôn bồi ở bên cạnh mình, chỉ là nàng lại suy yếu và bất lực như thế.

Vân Khải chạy vào, thở hổn hển, nhìn nam tử trước mặt: " Nhanh... Nhanh..."

Một Vân Khải miệng lưỡi bén nhọn giờ phút này lại gấp đến nói không ra lời, chỉ vào nhà tranh tản ra mùi thuốc ở xa xa, vội vã không nhịn nổi...

Ân Cửu Dạ nhấc chăn mền liền chạy xuống dưới, chỉ là có lẽ bởi vì nằm trên giường trong thời gian quá lâu, lại bởi vì động tác quá lớn, nên lúc cả người chạm đất, lảo đảo một cái, té ngã trên đất.

Vân Khải muốn đỡ hắn dậy, không nghĩ nam nhân đã nhanh chân đứng lên, mắt sắc đen nhánh, phi thân mà qua, trong giây lát đã rời xa nhà gỗ, Vân Khải nhìn thân hình như chim yến của nam tử, ngẩn người, thất thần thật lâu...

Hắn sao lại có cảm giác võ công của Ân Cửu Dạ lại tinh tiến lên rất nhiều vậy...

Giờ phút này, cả người Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ an tĩnh ngâm ở trong thùng thuốc, ý thức cũng đã dần dần tan rã, đủ loại quá khứ kiếp trước kiếp này, tựa như bắt đầu cách nàng càng ngày càng xa, những người từng yêu, người từng hận, từng khuôn mặt lo lắng, mắt cười, còn có khuôn mặt vặn vẹo phẫn hận, bắt đầu dần dần phai nhạt ra khỏi trí nhớ của nàng, đều biến thành từng cái bóng mơ hồ, mà nàng cũng đã không còn sức lực nhớ rõ bọn họ là ai.

Mà nam tử vẫn ẩn sâu trong ký ức, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ của hắn, một cái nhăn mày một nụ cười của hắn, lại bị đánh tan ở trong trí nhớ của nàng, nàng có chút bối rối tìm kiếm trong trí nhớ trống rỗng của mình, ý đồ đem những mãnh vỡ kia chắp vá thành bộ dáng của hắn.

Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ. Thanh âm thì thào của nữ tử chưa từng đình chỉ, giống như sợ một ngày nào đó mình sẽ quên hắn....

Dược vương chăm chú trừng lớn hai mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, trong lòng nhịn không được kích động.

Xong rồi... Xong rồi, cũng sắp xong rồi... Chỉ cần Mộc Tịch Bắc quên Ân Cửu Dạ, hoàn toàn bị hắn khống chế, nàng ta cũng chỉ có thể vĩnh viễn lưu tại nơi này, vô luận là Ân Cửu Dạ hay là Mộc Chính Đức, đều không thể làm gì được hắn...

" Ầm "! Đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn.

Cả gian nhà tranh cũng bắt đầu rung động, Dược vương trong lòng xiết chặt, nhìn chằm chằm nóc phòng lung lay sắp đổ cùng rơm rạ rơi xuống, nhăn đầu lông mày đánh giá chung quanh.

Ngay sau đó, cả cánh cửa gỗ liền nổ tung, hai cao thủ và dược đồng trông coi cửa phòng, sinh sinh bị người ta dùng nội lực đánh nát thành mảnh vỡ, tay chân bị cụt văng tung tóe khắp nơi.

Dược vương nhìn một nửa cánh tay lăn xuống trước mặt, nhíu mày giương mắt nhìn đến trước cửa.

Đã thấy một nam tử áo đen tóc đen, tay đầy máu tươi, một đôi mắt đen nhuốm máu, tựa như Tu La đến từ Địa Ngục.

Ánh mặt trời chói mắt ở trên mặt đất nhà tranh phóng ra một cái bóng thon dài, nam tử đạp nát một đạo lưu quang, quay đầu, ánh mắt rơi vào nữ tử toàn thân áo trắng đặt trong thùng gỗ.

Dược vương thầm nghĩ không tốt, hắn đối với tính toán cùng nắm giữ từ trước đến nay chuẩn xác không sai, làm sao cũng không nghĩ tới Ân Cửu Dạ lại có thể đột phá tính toán của hắn, tỉnh lại trước thời gian.

Lúc này cầm lấy hai bình sứ trên bàn, muốn chạy ra ngoài từ cửa sổ nhà tranh.

Mấy người Bạch Trúc cùng Sơ Nhất nhịn cục tức này không biết đã bao lâu, đã sớm chờ ở bên ngoài, Dược Vương vừa thấy vậy, lập tức huýt sáo, vô số cao thủ được hắn dùng thuốc chế tạo ra đồng loạt tỉnh lại lao về phương hướng này.

Mà những cái dược đồng chỉ biết quản lý dược liệu, thu hoạch thảo dược kia, từng người cũng thả liêm đao trong tay, chậm rãi đứng dậy, hai mắt ngốc trệ, lại tựa như tử thi sắp xếp thành hàng cầm lấy binh khí, đi về phía mấy người.

Mấy người Sơ Nhất lập tức động thủ, Bạch Trúc thì nhanh chóng bắn ra một cái tín hiệu, những cao thủ vẫn luôn ẩn nấp xung quanh Dược vương đảo trong nửa năm qua lập tức bắt đầu đổ bộ lên Dược vương đảo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ bọn người Bạch Trúc.

Dược vương nhìn thấy mấy cái thuyền lớn xung quanh Dược vương đảo, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, không tới thời gian nửa nén hương, cao thủ Hải đảo vẫn luôn ẩn nấp chung quanh tùy thời mà động, cùng với người Mộc Chính Đức phái tới, cùng nhau đổ bộ lên Dược vương đảo, mà càng doạ người hơn chính là, để đối phó với những dược nhân không có tư tưởng này, bọn họ còn mang đến hỏa cầu đã được tỉ mỉ cải tiến.

Toàn bộ Dược vương đảo trong lúc nhất thời ánh lửa ngút trời, tiếng nổ vang lên không ngừng, vô số cục đá nổ tung, Dược vương rõ ràng cảm nhận được ngay cả mặt đất dưới chân đều đang rung rung.

Ân Cửu Dạ phi thân mà tới, thoáng qua liền xuất hiện ở trước mặt Dược vương, Dược vương xoay người bỏ chạy, không ngờ tốc độ của Ân Cửu Dạ còn nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cả người đã bị ngã bịch trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Dược vương từ trong ngực xuất ra hai viên đan dược, cấp tốc nuốt xuống, sau đó ôm ngực lảo đảo bò dậy.

Ân Cửu Dạ từ dưới đất nhặt lên một cây đao, từng bước một đi về phía hắn, Dược vương không ngừng lùi lại, trong mắt lóe lên một sự sợ hãi, cả người đều không ngừng run rẩy.

Hàn mang lóe lên, bịch! Một tiếng, Dược vương quỳ sụp trên mặt đất, trên trán rịn ra mồ hôi mịn, dường như đau đớn vô cùng, thì ra gân chân của hắn đã bị Ân Cửu Dạ chặt đứt.

Trong mắt Dược vương lóe lên một vẻ âm độc, nhanh chóng rút ra bình thuốc trong tay, một dòng chất lỏng màu đen cấp tốc hắt về phía Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ lại không tránh không né, giơ tay ra một kiếm, cánh tay Dược vương cộng cả bình thuốc cùng nhau bay ra ngoài.

" A! Tay của ta! " Dược vương phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng!

Sơ Nhất quay đầu đúng lúc nhìn thấy một màn này, lo lắng nói:" Chủ tử!"

Chỉ thấy một dòng nước thuốc màu đen hắt ở trên người Ân Cửu Dạ, áo bào đen trên người Ân Cửu Dạ cấp tốc héo rút, cuối cùng vậy mà xuất hiện một cái lỗ thật lớn, hóa thành bột phấn màu đen rơi xuống đất.

Gió nhẹ thổi qua, bột phấn màu đen tán đi, bị gió thổi bay đến trên người dược nhân, dược nhân lại đột nhiên phát ra tiếng gào thét, sau đó mặt mũi vặn vẹo ngã xuống mặt đất, thất khiếu chảy máu.

Sơ Nhất bị một màn này dọa không nhẹ, ngay cả y phục hóa thành bột phấn đều có độc tính mạnh như vậy, vậy Ân Cửu Dạ bị độc hắt trúng sẽ như thế nào?

Lúc này nhìn chằm chằm chủ tử vừa mới tỉnh lại, chỉ thấy trên làn da trần trụi trong không khí lại bình yên vô sự, không có một tia dị thường, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng dù sao cũng thấy an tâm.

Dược Vương gầm nhẹ:" Tay của ta. Tay của ta..."

Hắn hành nghề y chế độc nửa đời người, tất cả đều dựa vào đôi tay, nhưng hôm nay nam nhân này lại chặt mất một cái tay của hắn! Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

" A! " Vốn muốn ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dạ đau đến không muốn sống, thế nhưng còn chưa đợi hắn ngẩng đầu, một đao lại chém mạnh vào đầu vai hắn, sâu đủ thấy xương, da thịt tung bay, xương cốt bên trong đều đã đứt gãy một nửa.

Nếu không phải vừa rồi hắn nuốt một viên thuốc, chỉ sợ giờ phút này đã chịu không nổi nữa!

Sắc mặt Dược vương càng trắng bệch hơn, mồ hôi đầu đầy rơi xuống như mưa, đôi môi cũng bởi vì khô cạn mà nứt thành từng lớp từng lớp, mái tóc lộn xộn, là chật vật chưa bao giờ có.

Dược vương từ trong đau đớn kịch liệt lấy lại tinh thần, không dám tin nhìn nam tử vẫn bình yên vô sự trước mặt, nhịn không được lẩm bẩm quát: " Làm sao có thể. Tại sao có thể như vậy... Ngươi sao lại không có việc gì."

Dược vương nhìn thấy dưới lớp y phục rách nát của Ân Cửu Dạ, là da thịt tuyết trắng không mảy may tổn hại, giận dữ hét: " Tại sao có thể như vậy! Tại sao ngươi không chết!"

Cả người Dược vương lâm vào một trận hoảng hốt, dường như đang hồi tưởng chuyện gì đó, không dám tin trừng lớn hai con ngươi. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ trong lúc vô tình hắn đã phối ra dược vật, khiến Ân Cửu Dạ biến thành bách độc bất xâm...

Chỉ là, Ân Cửu Dạ cũng không cho hắn thời gian hoàn hồn, một đao đánh gãy gân tay còn lại của hắn, sau đó một cước đá mạnh vào hông của hắn, Dược vương trong nháy mắt bay ra ngoài, phun ra một vũng máu tươi, xương sườn đứt đoạn, cả người đã hôn mê.

Vân Khải không gia nhập chiến cuộc, thấy Dược vương chật vật như vậy, trong lúc nhất thời nổi lên hứng thú, ngồi xổm ở trước mặt Dược vương, tiếc hận lắc đầu, bầu rượu trong tay khuynh đảo, liệt tửu nóng bỏng đều đổ hết lên trên vết thương của Dược Vương.

Dược vương vốn đang hôn mê bất tỉnh, bởi vì bị đau rát kịch liệt mà lần nữa phát ra một tiếng gào thét, nề hà cả người lại chỉ có thể tê liệt trên mặt đất, thậm chí không thể nhúc nhích, nhìn tựa như là một con côn trùng to lớn đang quằn quại, không còn thấy chút uy phong của lúc trước nữa.

Bởi vì đã sớm chuẩn bị, cộng thêm có hỏa cầu trợ trận, trong lúc nhất thời mấy người Sơ Nhất hiện ra ưu thế áp đảo, toàn bộ Dược vương đảo chiến hỏa liên thiên, từ xa đã có thể nhìn thấy ngọn lửa ngút trời, cùng núi đá đổ sụp.

Cả Dược vương đảo rơi vào trạng thái chấn động mãnh liệt, tựa như tùy thời sẽ bị nhấn chìm, mấy ngàn dặm mặt biển xung quanh đều phát ra sóng biển chấn động, thi thể đầy đất chồng chất thành núi, dòng máu lan tràn tụ hợp vào biển cả, xen lẫn tay chân bị cụt, nhuộm đỏ cả một vùng biển.

Ân Cửu Dạ không tiếp tục đuổi bắt Dược vương nữa, mà là vọt vào nhà tranh, ôm Mộc Tịch Bắc không nhúc nhích ngâm ở trong thùng gỗ ra ngoài.

Nữ tử ướt sũng bị nam nhân ôm ở trong ngực, không nhúc nhích, lông mi nhẹ nhàng run rẩy...

" Bắc Bắc... Bắc Bắc. " Thanh âm của nam nhân nghẹn ngào, mang theo tuyệt vọng cùng đau lòng khiến cho người ta ngạt thở.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực của hắn cảm thấy rất an ổn, cố gắng muốn mở hai mắt ra, nhưng chuyện này với nàng mà nói dường như trở nên thật khó khăn.

Ân Cửu Dạ đỏ mắt, chỉ có thể ôm chặt nữ tử ở trong ngực, hận không thể vò nát vào trong sinh mệnh của mình, từng giọt nước mắt lấp lánh từ trên khuôn mặt nam nhân trượt xuống, nước mắt mặn chát nhỏ xuống trong miệng Mộc Tịch Bắc, cay đắng lan tràn.

Rốt cục, nữ tử trong ngực chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn nam tử trước mặt, ôn nhu cười, khẽ gọi: " Ân Cửu Dạ..."

Ân Cửu Dạ, chàng tỉnh lại rồi, thật tốt....

Nữ tử lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như đã an tâm, định lúc này chìm vào giấc ngủ, nam nhân ngồi dưới đất, áo choàng màu đen trải rộng trên mặt đất, ba ngàn tóc đen của nữ tử tán ra trên sàn nhà gỗ, rủ xuống áo bào màu đen nhuốm máu của nam tử, hình thành một loại mỹ lệ kinh tâm động phách.

Nửa tháng sau, một chiếc thuyền to lớn chậm rãi phiêu bạt ở trên biển.

Ân Cửu Dạ ôm trọn nữ tử ở trong ngực dựa vào trên giường, ánh mắt ôn nhu, không ngừng vuốt ve mái tóc của nàng.

Gió thổi qua, mang đến mùi tanh nhàn nhạt của biển, lại bởi vì ánh nắng ngày xuân, mà lộ ra ấm áp mê người.

Nửa tháng trước, một trận chiến, cả Dược vương đảo lún xuống, cuối cùng bị nước biển nhấn chìm, đủ loại thảo dược trân quý thượng đẳng ở trên đảo bị binh sĩ Đại Nguyên vét sạch, còn mấy người Sơ Nhất và Thanh Từ quét sạch hết tất cả châu báu cùng đan dược cất giấu trên đảo.

Sau đó một trận đại hỏa biến toàn bộ Dược vương đảo thành một mảnh hoang vu, Dược vương trơ mắt nhìn tâm huyết nửa đời mình lụi tàn bởi một mồi lửa, đỏ cả mắt, suýt nữa phát điên.

Một đoàn người thu thập thỏa đáng xong, chuẩn bị lên thuyền, dự định trở về Đại Nguyên.

Đứng ở đầu thuyền, Ân Cửu Dạ dường như còn ngại không đủ, một rương hỏa cầu bị nam nhân đá bay trên không trung, trong nháy mắt trải rộng khắp nơi trên Dược vương đảo, sau đó đồng loạt ném đi mấy bó đuốc, núi lở đất nứt, chim thú tẫn tán, trước đó là một Dược vương đảo màu sắc dạt dào, trong nháy mắt hóa thành một mảnh đen kịt, xen lẫn ánh lửa tận trời, dưới mấy tiếng nổ vang trời, dần dần bắt đầu chìm xuống.

Nước biển dâng lên, Dược vương đảo bắt đầu bị nhấn chìm.

Dược vương thiếu một cái tay, bị người nhấn trên ghế, trơ mắt nhìn hết thảy tan thành mây khói, không quên tuyên bố phải gϊếŧ chết Ân Cửu Dạ, nhưng cuối cùng lại chỉ bị ném vào tầng nhà giam dưới thuyền.

Từ lúc đó đến giờ, Mộc Tịch Bắc vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Ân Cửu Dạ ôm nữ tử trong ngực, chỉ cảm thấy đau lòng vô tận, nữ tử sau khi sinh xong vốn đẩy đà, giờ phút này lại gầy như que củi, nhẹ giống như một cái lông vũ, trên khung xương nho nhỏ tựa như chỉ còn lại một tầng da thịt tái nhợt.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ vuốt gương mặt hõm sâu của nữ tử, có lẽ bởi vì quá mức tái nhợt cùng gầy yếu, mà cả người đều cho người ta một cảm giác đau lòng đến vô lực.

" Bắc Bắc... Sao nàng còn chưa tỉnh lại."

Nam tử ôm chặt chăn mền trên người nữ tử, bên trong giọng nói mang theo chút run rẩy.

Chẳng mấy ngày nữa, là sẽ trở lại Đại Nguyên, rời xa mặt biển phiêu bạt, nhưng sao nàng còn không chịu tỉnh lại.

Mấy ngày sau, trong hoàng cung Đại Nguyên.

Trong Minh Châu Viện, dưới một gốc cây hoa lê trắng thuần, trên một giường êm gỗ tử đàn khắc hoa, nằm một nữ tử sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, ba ngàn tóc đen rủ xuống ở trước ngực, trên người phủ kín một tấm chăn mỏng cẩm tú, thần thái an tường.

Ân Cửu Dạ ngồi ở một bên, nhìn hoa lê tuyết trắng bay tán loạn rơi vào trên tóc nữ tử, nhẹ nhàng cầm lấy.

Ánh nắng xuyên thấu qua chạc cây, chiếu xuống hai người, ấm áp mà lưu luyến, gió nhẹ lướt qua, từng đợt hương hoa phiêu đãng, chim chóc ca hót, xa xa cây cối xanh um tươi tốt mạnh mẽ dạt dào sinh cơ.

" Bắc Bắc, mùa xuân đều đến rồi, sao nàng còn chưa chịu tỉnh lại."

Thanh âm của nam nhân trầm thấp lại êm tai.

Cách đó không xa chạy tới hai đứa bé phấn điêu ngọc trác: " Cha.. Có phải mẹ sẽ không tỉnh lại nữa không."

Ân Bảo Bảo càng lúc càng giống Ân Cửu Dạ, nhíu lại lông mày đẹp mắt, bi bô đặt câu hỏi, trong mắt lại phủ một tầng hơi nước, chỉ là cắn chặt miệng nhỏ, không để nước mắt rơi xuống.

Ân Bối Bối thì chạy tới bên cạnh Mộc Tịch Bắc, tay nhỏ béo múp míp cầm một bó mẫu đơn đỏ tươi to lớn đặt ở trước ngực Mộc Tịch Bắc, một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt đầy nước mắt: " Mẹ...Mẹ... Bối Bối tặng hoa cho người... Người đừng bỏ Bối Bối mà... Oa oa oa. Mẹ ơi... "

Ân Cửu Dạ ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhìn nữ tử dưới cây nói khẽ: " Bắc Bắc, đừng mặc kệ Bảo Bảo cùng Bối Bối. Cũng đừng mặc kệ ta..."

Đưa hai đứa bé đi, Ân Cửu Dạ cõng nữ tử trên lưng, đi lên trên đỉnh núi cách đó không xa, nhìn tịch dương chậm rãi hạ xuống, lặng lẽ phủ thêm kiện áo choàng cho nữ tử.

Mặt trời chiều ngã về tây, trong mặt trời đỏ to lớn, hai đạo nhân ảnh nổi bật trên đó, nam nhân ôm nữ tử ở trong ngực, dựa chặt vào nhau, từ xa nhìn lại, dung nhan mơ hồ, chỉ còn lại hai cái bóng màu đen.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực nam nhân, chậm rãi mở ra hai con ngươi, con ngươi đen nhánh mang theo chút mê ly cùng rời rạc, mặt trời chiều đỏ rực phản chiếu trong mắt nữ tử, thành một mảnh ráng chiều.

Tựa ở trong l*иg ngực cứng rắn của nam tử, Mộc Tịch Bắc hơi giật giật, cả người Ân Cửu Dạ đều ngẩn người ở nơi đó, quanh thân nháy mắt cứng ngắc, cầm bờ vai nữ tử, đỏ mắt nức nở gọi: " Bắc Bắc."

Mộc Tịch nhìn nam tử trước mặt, chỉ cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, dưới ánh mắt của nam nhân, chậm rãi mở miệng: " Ân Cửu Dạ."

Ân Cửu Dạ không thể ức chế kích động, bọn họ nói với hắn, Bắc Bắc không còn nhớ bọn họ nữa, không còn nhớ tất cả mọi người, cũng bao gồm cả hắn...

Thế nhưng, Bắc Bắc vẫn còn nhớ rõ hắn...

" Bắc Bắc. Nàng còn nhớ ta." Ân Cửu Dạ ôm chặt Mộc Tịch Bắc ở trong ngực.

Mộc Tịch Bắc cảm nhận được hắn dùng sức, ngẩn người, chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, chậm rãi mở miệng: " Ngươi là ai?"

Ân Cửu Dạ ngẩn người, không dám tin nhìn nữ tử trước mặt.

Mộc Tịch Bắc mở to một đôi mắt đen, lẳng lặng tùy ý hắn đánh giá, trong đầu trống rỗng, cũng chỉ có một cái tên... Ân Cửu Dạ.

" Ngươi có thể mang ta đi tìm Ân Cửu Dạ không? " Nữ tử nhẹ giọng mở miệng, mang theo chút cẩn thận từng li từng tí.

Ân Cửu Dạ đỏ vành mắt, mắt đầy hơi nước, ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »