Thấy Tô Minh Phượng như vậy, những thiên kim danh môn khác bị dọa đến ngây người.
Tô Cẩm Lạc được nữ tử cứu lên nên không có vấn đề gì, nhưng Tô Minh Phượng lại bị gia đinh cứu lên.
Quần áo ướt đẫm dính sát vào da thịt, lúc đó có bị gia đinh động chạm hay không thì không ai biết được.
Nhưng bây giờ, áσ ɭóŧ của Tô Minh Phượng còn bị nhiều gia đinh nhìn thấy như vậy, thanh danh này xem như...
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ sao rồi, tỷ tỉnh lại đi.”
Tô Cẩm Lạc lập tức nhào tới trên người Tô Minh Phượng, dùng thân thể của mình che khuất cảnh xuân mà Tô Minh Phượng lộ ra ngoài.
Dù sao Tô Minh Phượng cũng đã lộ hàng rồi, thứ không nên nhìn đều đã nhìn thấy hết, mục đích đạt được, Tô Cẩm Lạc không ngại biểu hiện tình cảm chị em thân thiết với Tô Minh Phượng.
“Các vị tỷ tỷ làm ơn giúp ta một việc, lấy cho ta một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.” Tô Cẩm Lạc vội vàng xin các vị thiên kim đang ngây ngẩn kia giúp đỡ.
Cũng may còn có một người linh hoạt, đó là con gái Triệu thượng thư Triệu Ngọc Oánh. Nàng cởϊ áσ choàng của mình xuống đưa cho Tô Cẩm Lạc, trong mắt tràn đầy hảo cảm.
Tô Cẩm Lạc dùng áo choàng che đi cảnh xuân của Tô Minh Phượng, sau đó cúi thấp người kiểm tra hơi thở của Tô Minh Phượng.
Ánh mắt Tô Cẩm Lạc trầm xuống, tiện nhân này vẫn còn thở thoi thóp, quả nhiên mạng lớn. Đương nhiên mục đích ban đầu của “sự cố” vốn là để "phát bệnh" chứ không phải "lấy mạng".
“Tỷ, ngươi không thể xảy ra chuyện được! Tỷ tỷ tỉnh lại đi!”
Tô Cẩm Lạc vung tay tát Tô Minh Phượng hai cái. Tục ngữ nói rất đúng, thừa dịp ngươi bệnh để lấy mạng ngươi. Này thì đoạt nam nhân, này thì tính kế, đáng đời ngươi bị đánh!
Hai cái tát kia của Tô Cẩm Lạc làm cho Triệu Ngọc Oánh đứng một bên nhìn cũng thấy đau giùm cho Tô Minh Phượng.
Nhưng nhìn thấy trong mắt Tô Cẩm Lạc tràn đầy nước mắt và sợ hãi, Triệu Ngọc Oánh chỉ có thể thầm than, Tô nhị tiểu thư và Tô đại tiểu thư có tình cảm thật tốt!
“Đại tỷ, tỷ sẽ không sao đâu, mẫu thân còn ở nhà chờ chúng ta trở về. Tỷ là Tô gia đại tiểu thư, tỷ nhất định sẽ không sao!”
Tô Cẩm Lạc vừa khóc vừa nói, hai tay còn không ngừng ấn bụng Tô Minh Phượng, vẻ mặt thảm thiết khiến cho người nghe thương tâm muốn rơi lệ.
Trong lúc có không ít người đều bị tình cảm tỷ muội sâu đậm của Tô Cẩm Lạc và Tô Minh Phượng gây chú ý thì Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua mớ tóc đen còn trôi nổi trên mặt hồ, tỏ vẻ im lặng là vàng.
Không ai hiểu rõ hơn "nàng", những sợi tóc kia đều là Tô Cẩm Lạc giật ra khỏi da đầu Tô Minh Phượng...
“Hự ——”
Tô Cẩm Lạc cuối cùng mở lòng từ bi, ấn đúng vị trí khiến Tô Minh Phượng phun nước trong bụng ra, trong đó còn có một con cá nhỏ lấp lánh ánh bạc đang vô lực vẫy vẫy đuôi.
"Lạnh, lạnh quá..."
Thần trí Tô Minh Phượng từ từ khôi phục, lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, cả người run rẩy không ngừng.
Khi Tô Minh Phượng mở mắt ra và nhìn thấy Tô Cẩm Lạc, trong mắt nàng ta là hận ý ngút trời: "Là ngươi, là tiện nhân ngươi đã kéo ta xuống nước!"
Tô Minh Phượng không quên mình sở dĩ bị rơi xuống nước tất cả đều là Tô Cẩm Lạc làm hại.
Vì thế, Tô Minh Phượng tức giận quên mất mình đang ở trước mặt mọi người mà đưa tay đẩy mạnh Tô Cẩm Lạc.
Tô Cẩm Lạc âm thầm vui vẻ, thuận thế ngã xuống, sau đó bày ra vẻ mặt kinh ngạc và luống cuống nhìn Tô Minh Phượng, rõ ràng là đang bị Tô Minh Phượng dọa sợ.