Ai có thể khiến Tô gia vẻ vang, không chịu thua kém, vậy thì người đó sẽ là cháu gái được thái phu nhân yêu thương sủng ái.
Tô Cẩm Lạc cảm thấy với tính tình này của thái phu nhân, nàng có thể lợi dụng thật tốt.
“Đứa bé ngoan, yên tâm, có chuyện gì cha ngươi nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Thái phu nhân vỗ vỗ bả vai Tô Cẩm Lạc rồi đuổi nàng về.
Tô Cẩm Lạc nghe thái phu nhân nói như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.
Người mang tiếng xấu rõ ràng là Tô Minh Phượng, thái phu nhân lại nói là chuyện của nàng, xem ra thái phu nhân đã biết tất cả mọi chuyện, thậm chí là quyết định thiên vị cháu gái Tô Minh Phượng.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Cẩm Lạc lạnh lẽo.
Xem ra đích nữ như nàng ở Tô phủ quả nhiên là không có địa vị gì, ngay cả thái phu nhân cũng không có chút mềm lòng nào với nàng.
Đã như vậy thì nàng không cần phải do dự khi hành động nữa.
“Thái phu nhân, làm như vậy có ổn không?”
Thường ma ma nhìn thấy thân thể suy nhược của nhị tiểu thư còn gầy hơn trước, giống như một trận gió cũng có thể thổi nàng đi, Thường ma ma có hơi đau lòng.
“Tô gia cần phải có một đích nữ giữ được mặt mũi, mà sức khoẻ và thanh danh của Phượng nhi đều cao hơn Lạc nhi, Phượng nhi lại có giao tình với những quý nữ kia, cho nên Phượng nhi không thể xảy ra chuyện.”
Thái phu nhân đầu đội tơ lụa màu đen kết châu báu, một thân váy thêu hoa mẫu đơn khiến thái phu nhân trông trẻ hơn tuổi.
Thái phu nhân không cảm thấy quyết định của mình có gì sai, thứ bà cần là một tôn nữ nhi có bản lĩnh có thể giúp được Tô gia.
Nếu Lạc nhi có năng lực thì vẫn có thể lật ngược tình thế, nhưng Lạc Nhi không có năng lực, vậy chỉ có thể thay Phượng Nhi gánh tiếng xấu này.
Thấy thái phu nhân tâm ý đã quyết, Thường ma ma hơi há miệng nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
...
Tô Cẩm Lạc mới từ trong phòng thái phu nhân đi ra đã bị Tô Minh Nhất cản lại.
“Nhị tỷ tỷ, làm người phải biết thức thời, đệ đệ nói có đúng không?”
Nhìn Tô Minh Nhất đã mười hai tuổi, Tô Cẩm Lạc cười cười lắc đầu, không nói lời nào.
Tô Minh Nhất nhíu mày, cảm thấy nhị tỷ tỷ Tô Cẩm Lạc quả nhiên là gàn bướng hồ đồ, ngoan cố không chịu thay đổi.
“Nhị tỷ tỷ, có một số việc nhân lúc còn kịp thì nên sửa đổi, đừng nháo đến mức tất cả mọi người đều phải khó xử.”
Trên gương mặt trắng bệch của Tô Minh Nhất có một tia u ám. Sau khi biết chuyện của Tô Minh Phượng, Tô Minh Nhất rất tức giận.
"Ngươi làm hại đại tỷ thảm như vậy còn không có ý định giúp đại tỷ. Nếu không phải tại ngươi thì đại tỷ đã chẳng rơi xuống nước, cũng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó. Ngươi muốn bức đại tỷ đi chết sao? Lương tâm của ngươi ở đâu?!”
Tô Minh Nhất lên án mạnh mẽ Tô Cẩm Lạc vô tình vô nghĩa.
Đối mặt với Tô Minh Nhất cảm thấy nàng nên thay Tô Minh Phượng gánh chịu danh tiếng bị tổn hại, trong lòng Tô Cẩm Lạc cũng rất tức giận.
Làm người vô sỉ đến mức này, ba mẹ con Tiêu Cẩn Bội nếu tự xưng thứ hai thì tuyệt đối không ai dám xưng mình thứ nhất!
"Nếu đại tỷ không mời ta đi du hồ, nếu đại tỷ không dẫn ta lên đầu thuyền thì ta làm sao lại rơi xuống nước được? Xảy ra chuyện như vậy, đại tỷ sợ bị tiếng xấu bức tử, ngươi lại bảo ta nhận lấy tiếng xấu, chẳng phải cũng là muốn ta đi tìm chết?"