Rõ ràng tất cả mọi người đều biết thân phận của Tô Minh Phượng có vấn đề nhưng tiểu thư dòng chính như Triệu Ngọc Oánh và Tôn Tư Miểu đều nguyện ý làm khuê mật của Tô Minh Phượng.
Nhất là Tôn Tư Miểu, quả thực có thể gọi là fan não tàn của Tô Minh Phượng.
Kiếp trước vì Tô Minh Phượng mà nàng đã chịu không ít khổ trong tay Tôn Tư Miểu.
Tuy rằng Triệu Ngọc Oánh không hại nàng như Tôn Tư Miểu, nhưng kiếp trước Triệu Ngọc Oánh và Tôn Tư Miểu đều là bạn thân nhất của Tô Minh Phượng.
Vì thế ngày đó khi rơi xuống nước, Triệu Ngọc Oánh lên tiếng giúp mình đã khiến Tô Cẩm Lạc bất ngờ vô cùng.
“Mau mời vào.” Tô Cẩm Lạc mỉm cười bảo Mộc Phù mời Triệu Ngọc Oánh vào cửa.
Vì chuyện lần trước rơi xuống nước, Tô Cẩm Lạc nợ Triệu Ngọc Oánh một câu cảm ơn.
Đương nhiên nếu có thể kéo Triệu Ngọc Oánh từ bên người Tô Minh Phượng sang đứng về phía mình thì càng tốt.
“Mấy ngày không gặp, sức khoẻ Tô nhị tiểu thư có chuyển biến tốt hơn chưa?”
Lúc Triệu Ngọc Oánh nhìn Tô Cẩm Lạc, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Nhờ Triệu tiểu thư lo lắng, sức khoẻ Cẩm Lạc hiện tại đã tốt lên phân nửa, cũng không có vấn đề gì lớn.”
Tô Cẩm Lạc giơ tay mời Triệu Ngọc Oánh ngồi xuống.
Ngoại trừ còn ho khan ra, nàng không có di chứng gì lớn. Vì thế ngay cả một ngụm thuốc nàng cũng không uống.
Đương nhiên nàng không muốn uống thuốc, hẳn là Tiêu Cẩn Bội cũng vui vẻ, nàng ta chỉ mong nàng không uống thuốc để bệnh lâu khỏi hơn.
"Tuy rằng chúng ta trước kia không thân thiết nhưng ta nhìn Tô nhị tiểu thư cảm thấy rất thuận mắt, hay là chúng ta gọi nhau bằng tên đi, ngươi thấy có được không?"
Triệu Ngọc Oánh lập tức biểu hiện ra ý thân cận với Tô Cẩm Lạc.
Tô Cẩm Lạc cười cười, kiếp trước cho đến lúc chết nàng cũng không có lấy một người bạn nào, không ngờ đời này nhanh như vậy đã có người đưa tới cửa.
“Cũng tốt, tuy ngươi lớn hơn ta một chút nhưng chỉ hơn có một tháng, ta gọi ngươi là Ngọc Oánh nhé.”
Tô Cẩm Lạc gật gật đầu, gọi tên Triệu Ngọc Oánh, tuổi của Triệu Ngọc Oánh vừa vặn nằm giữa Tô Minh Phượng và Tô Cẩm Lạc.
“Được, Cẩm Lạc."
Triệu Ngọc Oánh cười híp mắt nhìn Tô Cẩm Lạc, đôi mắt to tròn cong như vầng trăng non, có cảm giác như tỷ muội nhà bên, rất dễ dàng nảy sinh hảo cảm.
Tiếp theo Triệu Ngọc Oánh vươn tay kéo tay Tô Cẩm Lạc, vô cùng nhiệt tình nói:
"Trước kia không quen muội muội, cho nên chưa bao giờ mời muội muội đi chơi. Nhưng bây giờ ta cuối cùng cũng biết Cẩm Lạc ngươi là người rất dễ nói chuyện, không giống như lời Minh Phượng kể. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút, cũng giới thiệu ngươi với các bằng hữu của ta.”
Mới gọi thẳng tên nhau xong, Triệu Ngọc Oánh đã lôi kéo Tô Cẩm Lạc tích cực đi hoạt động đối ngoại.
“Ý tốt của Ngọc Oánh ta chỉ có thể nhận. Mặc dù sức khoẻ ta đã tốt lên nhưng vẫn chưa chịu được lạnh. Nếu sức khoẻ hoàn toàn bình phục, ta tất nhiên sẽ đến quấy rầy Ngọc Oánh một phen.”
Trước mặt Triệu Ngọc Oánh, Tô Cẩm Lạc là một con thỏ trắng ngây thơ đáng yêu.
Đương nhiên Tô Cẩm Lạc không thể tùy tiện lộ ra bản tính trước mặt Triệu Ngọc Oánh, nàng nói mấy câu đã ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu.
Tô Cẩm Lạc thấy được trong mắt Triệu Ngọc Oánh một tia đồng tình, âm thầm hài lòng. Nàng lăn lộn ở thế giới hiện đại lâu như vậy, xem Hồng Lâu Mộng vô số lần, muốn bắt chước hình tượng của Lâm Đại Ngọc là chuyện dễ như ăn cháo.