Chương 20: Muội muội bạo lực 1

Kiếp trước khi nàng bị tất cả mọi người dắt mũi, chỉ có nha hoàn tam đẳng Mộc Phù này là to gan lớn mật nói cho nàng biết Tiêu Cẩn Bội vương phi đối xử với nàng không thật lòng.

Chỉ tiếc lúc đó Mộc Phù chọn nhầm chủ tử.

Sau khi Mộc Phù nói với nàng lời này, ngay ngày hôm sau Mộc Phù đã "biến mất" khỏi Võ Đức vương phủ.

Nguyên nhân chính là như thế nên đời này Tô Cẩm Lạc không chút băn khoăn đã lựa chọn Mộc Phù thay thế vị trí nha hoàn Điểm Hương.

Nhìn khuôn mặt Mộc Phù đỏ bừng vì tức giận, Tô Cẩm Lạc âm thầm nói một câu: Đời này ngươi đi theo ta, đảm bảo ngươi sẽ không chịu thiệt.

“Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi đã có chuẩn bị, chậu nước bẩn này không dễ hắt sang nhà người khác như vậy đâu.”

Tô Cẩm Lạc phấn chấn nói, khoé môi nhếch lên.

“Nhị tiểu thư?” Thấy tiểu thư nhà mình đã có tính toán, Mộc Phù có chút tò mò.

Rõ ràng nàng chưa từng thấy nhị tiểu thư làm ra động tác gì, vì sao nhị tiểu thư lại nắm chắc như vậy?

Đối mặt với vẻ mặt nghi hoặc của Mộc Phù, Tô Cẩm Lạc chỉ cười cười.

Đời này nàng một lần nữa đối chọi với Tiêu Cẩn Bội, nếu còn không hiểu rõ Tiêu Cẩn Bội thì nàng không xứng làm du hồn phiêu đãng trên đời ngàn năm.

"Nhị, nhị tiểu thư, ngươi không thấy khổ sở sao?" Mộc Phù thấy nhị tiểu thư vẫn cười hì hì như trước, nhịn không được lại hỏi một câu.

“Có gì mà khổ sở?” Tô Cẩm Lạc không hiểu nhìn Mộc Phù.

Kiếp trước, tình huống khó xử hơn nàng đều phải đối mặt. Đời này, nàng trả lại hết "diễm ngộ" cho Tô Minh Phượng, vui vẻ còn không kịp, sao lại vì mẹ con bọn họ mà khổ sở?

“Các nàng mà cũng là thân nhân của ta sao? Khổ sở vì các nàng là chuyện rất lãng phí tình cảm và sức lực của bổn tiểu thư.”

Tô Cẩm Lạc vỗ vỗ bả vai Mộc Phù, "Yên tâm đi, bọn họ bây giờ càng ầm ĩ thì đến lúc đó sẽ càng khó coi.”

Tiêu Cẩn Bội làm càng nhiều thì sẽ càng mất mặt.

Cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Phù há ra thành hình chữ "O" nhỏ, không biết tại sao nàng lại cảm giác được nhị tiểu thư có vẻ âm hiểm...

Nhưng nhìn nhị tiểu thư vui vẻ như vậy, lo lắng trong lòng Mộc Phù cũng tiêu tán không ít. Mộc Phù cười cười, nhị tiểu thư thật xinh đẹp, sau này nhất định sẽ gả cho một cô gia tốt!



“Át xì!”

Mặc Sĩ Thiên Trạch mặc nữ trang đột nhiên hắt xì một cái thật lớn, cực kỳ tổn hại hình tượng đại mỹ nhân của "nàng".

“Chậc chậc chậc, tam "muội" à, đã sớm nói với muội không nên ăn mặc quá mát mẻ, mặc váy quả nhiên là không giữ ấm được nha.”

Nhị ca của Mặc Sĩ Thiên Trạch là Mặc Sĩ Thiên Cơ nhếch khoé môi, vẻ mặt cười tà mị nhìn Mặc Sĩ Thiên Trạch, trong giọng nói tràn đầy trêu chọc.

Nghe được lời nhị ca nói, Mặc Sĩ Thiên Trạch mặt không đổi sắc vén váy lên, một đôi giày thêu xinh đẹp đá về phía Mặc Sĩ Thiên Cơ.

Động tác nhanh nhẹn làm cho người ta không thể né tránh của Mặc Sĩ Thiên Trạch làm cho người ta rất khó tưởng tượng đây là một "nữ tử".

Võ công không địch lại ‘muội muội’, Mặc Sĩ Thiên Cơ đương nhiên là tránh không kịp một cước kia, bị đá đến gương mặt tuấn tú nhăn thành một nùi.

Mặc Sĩ Thiên Cơ biết mình thua kém Mặc Sĩ Thiên Trạch ở rất nhiều phương diện, nhưng hắn vẫn hơn ‘muội muội’ một điểm nha.

Nghĩ vậy, một cước bị Mặc Sĩ Thiên Trạch đá không khiến Mặc Sĩ Thiên Cơ đau đớn nữa, ngược lại trong lòng còn cùng thống khoái.