“Cha luôn miệng nói thương nữ nhi nhất, đại tỷ chỉ là nữ nhi của ân nhân, hai người không giống nhau. Nhưng ta nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải đều thấy cha đối xử tốt với đại tỷ, mọi việc cha đều đặt ta ở phía sau cùng.”
Đối mặt với người thân duy nhất ở cả hai kiếp, trong lòng Tô Cẩm Lạc đau đớn không thôi, trên mặt lại càng thêm bình tĩnh.
Tô Cẩm Lạc nhướng mày, ánh mắt long lanh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:
"Đại tỷ có cha thương, ta lại là đứa nhỏ không có mẹ, không ai thương ta, ta đương nhiên chỉ có thể tự thương lấy chính mình.”
"Cha không thương ngươi chỗ nào, sở dĩ cha quyết định như vậy đó là bởi vì đại tỷ của ngươi căn bản không phải là nữ nhi ruột của cha mà là nữ nhi ân nhân, cha đương nhiên phải bảo vệ nàng nhiều hơn ba phần. Ngươi là nữ nhi ruột của cha, cha và ngươi tuy hai mà một, cho nên cha có chuyện mới tìm ngươi hỗ trợ. Ai thân ai sơ, điểm này ngươi còn không phân biệt được sao? Ngươi có phải là nữ nhi của cha hay không!"
Thứ Tô Cẩm Lạc quan tâm nhất là gì, thân là cha của nàng Tô Kinh Thiên sao có thể không biết?
Cẩm gia đã không còn ai, Cẩm Dục Lam cũng đã chết rất nhiều năm. Hiện tại hắn là người thân duy nhất trên đời của Tô Cẩm Lạc, Tô Kinh Thiên hiểu rất rõ Tô Cẩm Lạc hy vọng được hắn coi trọng cỡ nào.
“Cha có thân với ta hay không, ta không nhìn ra. Nhưng cha có phiền toái luôn tìm ta giải quyết thì ta đều nhớ kỹ.”
Tô Cẩm Lạc khinh miệt cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Kinh Thiên, tình cảm nồng đậm dần dần biến thành nhạt nhoà, thậm chí còn bắt đầu biến mất.
“Mỗi lần cha tìm ta giải quyết vấn đề, gần như đều là chuyện có liên quan đến đại tỷ. Nếu nói như vậy là thân thiết với ta thì ta chỉ có thể nói một câu, ta thật sự muốn đổi thân phận với đại tỷ.”
Tô Cẩm Lạc trầm giọng nói, không chút khách khí tỏ vẻ nàng thà đổi thân phận với Tô Minh Phượng còn hơn.
Thử hỏi một nam nhân có lòng hùng bá thiên hạ, duy ngã độc tôn như cha, làm sao có thể vì báo đáp một phần ân tình đã qua rất lâu mà tìm mọi cách khiến nữ nhi ruột thịt của mình chịu ấm ức chỉ để thành toàn cho nữ nhi của ân nhân?
Cha nàng thật đúng là coi nàng như đứa trẻ ba tuổi, dễ dàng lừa gạt!
“Nói thật, mỗi lần gặp chuyện cha đều bảo ta lui một bước nhường nhịn đại tỷ, ta thật sự rất buồn. Ta mới là nữ nhi của cha, cha lại dùng ta làm đá kê chân cho đại tỷ giẫm đạp. Hôm nay ta mới biết được, thì ra phẩm đức báo ơn của cha đã đạt tới trình độ người cho ta một, ta tặng lại mười, nguyện ý lấy mặt mũi của nữ nhi mình ra cho nữ nhi của ân nhân chà đạp.”
Nói xong, Tô Cẩm Lạc còn mỉm cười nhìn Tô Kinh Thiên: "Cha quả nhiên là thánh nhân, đáng tiếc nữ nhi chỉ là một tục nhân. Người sống cần mặt, cây sống cần vỏ, ta không chấp nhận bị mất mặt như vậy.”
Cha nàng dựa vào cái gì mà muốn nàng thay Tô Minh Phượng chịu tiếng xấu?
Kiếp trước người rơi xuống nước chính là nàng, có đυ.ng chạm thân thể với gia đinh cũng là nàng, ở trước mặt mọi người quần áo không chỉnh tề ngoài nàng ra thì còn ai?
Khi đó cha nàng sao không ngờ việc nhờ Tô Minh Phượng giúp nàng chia sẻ một chút tiếng xấu?
Sau đó tiện nhân Tô Minh Phượng kia thản nhiên trào phúng ngay trước mặt nàng, cha nàng đã làm như thế nào? Chẳng những không có nửa câu an ủi mà cha còn mắng nàng không xứng làm nữ nhi Tô gia!