Huyền Kỳ mang theo tâm trạng bất ổn trở về tẩm điện ngồi ngốc ở trên giường mở hộp gỗ trong chứa lọn tóc của Raika ra nhìn ngắm thất thần. Huyền Kỳ đau thấu con tim. Hắn hối hận rồi. Lẽ ra lúc đó nên mang nàng theo, nàng có mệnh hệ nào hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Sự là ngay khi trở về nghe tin nàng mất tích hắn đã điều động tất cả thuộc hạ tâm phúc truy tìm, truyền ý chỉ tới tất cả các quan lại địa phương ra sức rà soát cũng liên hệ với các bang chủ giáo phái trong giang hồ. Song cho tới hiện tại đã mấy canh giờ trôi qua vẫn không nơi nào có tin tức đưa về, dường như mò kim đáy bể.
Theo lời Yến Thanh thuật lại, thái tử Bạch Long lúc đó liều mạng đuổi theo đám người Thất Sát ra khỏi cung một đi không trở lại, tám chín phần mười lành ít dữ nhiều. Ngay cả con quái thú cũng biệt tăm tung tích vào luôn đêm đó. Huyền Kỳ càng nghĩ càng đau đầu.
Thất Sát trong giang hồ hành tung vô định, biết đi đâu tìm, bọn chúng bắt Raika vì lí do gì Huyền Kỳ nghĩ mãi cũng chẳng ra. Là nàng có thù với chúng hay sao?
Sự việc cứ thế đi vào bế tắc. Huyền Kỳ mệt mỏi nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Hắn ngồi khoanh chân dưỡng thần. Ngoài cửa bỗng có tiếng nói quen thuộc vang lên, là Tạ công công cùng tiểu thái giám bưng canh sâm tới cho hắn.
Huyền Kỳ bảo vào đi.
Tiểu thái giám lui ra, Tạ công công đẩy cửa vào mang canh sâm đặt lên bàn nhẹ giọng như có như không đánh tiếng một câu. Xưa nay lão luôn ưa thích Thừa tướng quân nhất, chính là muốn giúp đỡ y làm lành với hoàng thượng.
"Hồi bẩm hoàng thượng, lúc nãy Hồ thái y bắt mạch nói rằng Thừa tướng quân từng bị trúng độc mặc dù đã được hóa giải nhưng để lại di chứng cơ thể có phần hư nhược, ban nãy chịu hình phạt đòn roi hiện tại sốt cao. Cứ mê man luôn miệng gọi hoàng thượng. Tướng quân nhiều năm chinh chiến xa trường, chịu bao gian hiểm giờ thành ra thế này lão nô thật thấy đau xót."
Tạ công công lần nữa mượn gan hùm. Huyền Kỳ vẫn ngồi khoanh chân ở trên giường, mở mắt nhíu mày nhìn ông:
"Ông đang chất vấn trẫm xử phạt không đúng?"
"Lão nô không dám, xin hoàng thượng trách phạt." Tạ công công sợ hãi vội quỳ rạp xuống nền.
"Hừ, ông còn có cái gì không dám. Đợi đó trẫm trị tội ông sau." Nói rồi Huyền Kỳ rời giường rời khỏi phòng. Tạ công công hí hửng chạy theo sau.
Huyền Kỳ đến căn phòng Thừa tướng quân đang dưỡng thương, mở cửa bước vào nhìn thấy y đang nằm sấp trên giường.
Thừa Hoan nghe động ngoái đầu lại xem thử ai to gan vào phòng y mà không chịu gõ cửa, nào ngờ nhìn thấy người đến chính là hoàng thượng. Y chớp mắt còn chưa kịp phản ứng gì Huyền Kỳ đã hai bước lớn tiến đến vươn tay chạm vào người y, muốn cởi y phục của y ra.
"Hoàng thượng ngươi làm cái gì vậy? Buông ta ra." Thừa Hoan thụ sủng nhược khinh trở mình can ngăn. Vừa trở mình toàn thân đã đau đớn truyền tới, y cắn răng nét mặt sa sầm.
"Thừa Hoan, không muốn đau ngoan ngoãn nằm im cho trẫm."
Huyền Kỳ không có ý định dừng lại hoàn toàn làm theo ý hắn, một bên khóa tay Thừa Hoan lại, một bên kêu Tạ công công mang thuốc tới.
Thừa Hoan giãy dụa một hồi căn bản không chống nổi sức mạnh của đối phương chỉ khiến y càng thêm đau đớn kiệt sức mà thôi. Y thở hồng hộc cả người co rúm lại như gà bị cắt tiết. Y đành phải nằm im đầu hàng.
"Ngu ngốc." Huyền Kỳ thấy y phí sức chống đối hắn tới toàn thân hư thoát thì mắng cho một câu. Sau đó không nhanh không chậm cởϊ áσ y xuống tới tận hõm eo nom lộ ra tấm lưng trắng mịn với đầy dẫy những vết thương đỏ lòm chồng chéo.
Thừa Hoan lạnh lẽo run rẩy. Huyền Kỳ đem thuốc vốc ra, tận tay thoa cho y.
Lòng bàn tay hắn quá ấm nóng mang theo thuốc mát thoa vào vết roi trên lưng khoảnh khắc khiến Thừa Hoan rùng mình. Vừa đau vừa tê rần. Phía dưới vậy mà có phản ứng rục rịch ngóc đầu dậy.
Thừa Hoan sợ đối phương biết được nên nằm im thin thít, tấm lưng đổ đầy mồ hôi mịn. Tự mắng mình chẳng có tiền đồ, bị người ta đánh đập vũ nhục vẫn còn có thể cương. Thật điên mất rồi, tình yêu chó má gì chứ. Y hận chết tên nam nhân này.
Thừa Hoan vùi mặt vào gối bông mềm, siết chặt nắm tay thành đấm. Huyền Kỳ nhìn thấy điều đó khóe môi khẽ nhếch lên, ngón tay ấn mạnh xuống vết thương một cái.
"A." Thừa Hoan đau đớn ngửa cổ bật kêu lên. Huyền Kỳ vừa vặn áp sát tới xoay mặt y lại thô bạo hôn sâu, vừa hôn vừa cắи ʍút̼ đôi môi y, cắn tới máu tươi bật chảy ra trộn lẫn tuyến nước bọt nhớp nháp đầy khoang miệng. Răng lợi rồi cả đầu lưỡi mềm ướt của y Huyền Kỳ đều liếʍ mυ"ŧ càn quét không bỏ sót một chỗ nào.
"Ưʍ...haa..." Thừa Hoan rất nhanh đầu hàng há miệng đón nhận sự xâm chiếm của đối phương, còn cố vươn đầu lưỡi dài ra để đối phương ngậm mυ"ŧ được thuận lợi hơn.
"Ức..." Môi lưỡi tiếp xúc ướŧ áŧ, âm thanh chùng chụt đầy da^ʍ mĩ vang lên, nước bọt chảy xuống cằm Thừa Hoan, Huyền Kỳ vươn đầu lưỡi thu liếʍ cả.
Thừa Hoan kích động cả người co giật, tâm tư mềm như nước chảy vươn tay ôm sau gáy cổ Huyền Kỳ, luồng vào trong đầu tóc hắn sờ soạng vuốt ve. Y hưng phấn tới cực độ.
"Hoan nhi..." Huyền Kỳ tách ra một chút đem miệng lưỡi nóng bỏng phà hơi ấm vào vành tai y tỉ tê, rồi tận lực liếʍ cắn dày vò. Đem hạ y của y cởi ra. Tạ công công thức thời lui ra khép cửa phòng lại đứng canh bên ngoài không cho ai bén mảng tới quấy rầy.
Bên trong phòng chốc chốc lại truyền ra tiếng rêи ɾỉ của Thừa Hoan. Huyền Kỳ dùng tư thế cưỡi ngựa rong ruổi trên người y, từ phía sau từng trận đâm thẳng tới thúc đẩy không ngừng.
Chẳng biết qua bao lâu Huyền Kỳ dừng lại mặc quần áo vào. Hắn căn bản muốn rời đi. Thừa Hoan cả kinh đem chút sức tàn vươn tay ra nắm lấy bàn tay hắn, nói muốn hụt hơi: "Huyền Kỳ ngươi đừng đi, ở lại với ta."
"Thừa Hoan, ngươi đang bị thương nghỉ ngơi đi. Trẫm còn có việc phải xử lí." Huyền Kỳ gỡ tay y ra.
Thừa Hoan dùng sức sống chết nắm lại không buông. Hơi thở dồn dập, từng câu từng lời vắt cạn cả tâm tư: "Huyền Kỳ ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì, người làm ấm giường hay giải quyết nhu cầu sinh lí cho ngươi?"
"Thừa Hoan, trẫm rất mệt mỏi vì chuyện Raika mất tích giờ ngươi còn ở đây nói mấy lời vô nghĩa này. Ngươi khiến trẫm thất vọng quá." Huyền Kỳ dứt lời gạt bàn tay y ra quay đầu rời khỏi phòng.
Thừa Hoan uất ức bật hét lên, cư nhiên chính là hỏi hắn một câu: "Úc Huyền Kỳ ngươi có yêu ta không, trong lòng ngươi có chỗ nào dành cho ta không vậy ngươi trả lời ta đi."
Rất tiếc Úc Huyền Kỳ không trả lời. Hắn nhanh chóng đem cửa mở ra rời đi mất.
"Hoàng thượng, Huyền Kỳ, Úc Huyền Kỳ ngươi đừng đi. Đừng đi. A a a..."
Thừa Hoan như điên dại gào lên ngã lăn xuống nền. Tạ công công chạy vào kêu thêm tiểu thái giám đỡ y về giường, tận lực khuyên nhủ:
"Thừa tướng quân người đừng gào nữa, hoàng thượng đến Bắc điện rồi. Vương gia ngài ấy tình trạng chuyển biến xấu vô cùng nguy kịch."
"Vương gia sao, hoàng thượng cũng để ý tới vương gia, không phải tình huynh đệ đơn thuần. Tạ công công ngươi nói đi hoàng thượng hắn vì sao lại như vậy. Hắn không cần ta nữa." Thừa Hoan hoảng loạn, được đặt về giường rồi vẫn nắm lấy cánh tay Tạ công công, nói hết lời trong lòng.
Ai nha, giờ có phải lúc để nói mấy lời thừa thãi này không. Tạ công công nhận ra tên nhóc trẻ tuổi này trúng phải tiếng sét ái tình thật rồi, ăn giấm chua tùm lum, ghen tuông mù quáng chỉ tổ thiệt thòi cho bản thân mà thôi. Thở dài một hơi, lão cất tiếng thâm thúy:
"Hoàng thượng là đấng củ ngũ chí tôn, tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường. Thừa tướng quân người được hoàng thượng sủng ái là phúc phận của người, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực. Ăn nhiều quá thì sẽ đâm ra ngấy, đạo lí này người hiểu mà. Người đang bị thương lại mới nhận ân sủng đừng kích động nữa, nghe lão khuyên một câu nghỉ ngơi tốt đi, lão sai nhà bếp làm chút đồ bổ cho người. Đợi hoàng thượng bớt giận lão sẽ nói giúp vài lời."
Tạ công công khuyên nhủ. Thừa Hoan lắng nghe tâm tình dịu lắng hơn đôi chút, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng vẫn không cách nào gỡ bỏ. Yêu vào rồi trông y đáng thương thảm bại đến thế nào.
....