Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 35: 35: Bộ Tộc Sap La

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào ba ngàn năm trước bộ tộc Sap la từ bán đảo Muca di chuyển đến phương Đông và đặt chân lên đảo Sóng, tổ tiên Sap la nhìn thấy mảnh đất trù phú khí hậu ôn hòa nên định cư và bắt đầu phát triển.

Xây dựng nhà cửa sinh con đẻ cháu nhưng ẩn dật không hề tiếp xúc với bên ngoài.

Vì là một bộ tộc thông minh và có ngoại hình cao lớn lực lưỡng, đời sống trong bộ lạc rất nhanh sung túc no ấm.

Kĩ thuật trồng lúa nước và săn bắt của họ không ai bì kịp.

Pháp sư Yên Đô năm xưa là đại thiếu gia Hoàng Diệp tộc cũng chính là cha bé của Raika, vì nhận ra điều kiện tốt đẹp này đã đích thân tới Sóng đảo đồng hóa, miệng lưỡi không ngoa hứa hẹn cho họ tương lai tốt đẹp nhiều hơn nữa bằng cách gia nhập triều đình làm con dân Yên Đô, của cải vật chất đầy ắp.

Bản sắc văn hóa vẫn giữ nguyên vẹn, tự do tín ngưỡng.

Thế nhưng người Sap la rất khó đồng hóa, sau đó vị cha bé này của Raika vẫn không bỏ cuộc dùng tới thủ đoạn mưu mô khiến cho Sapla chẳng những quy hàng còn cả đời chịu ơn lớn lao của gã.

Sau đó gã đặt căn cứ quân sự bí mật ở Sóng đảo, rèn luyện ra một đội hải quân tinh nhuệ thiện thạo hùng mạnh nhất thời bấy giờ.

Chư hầu các nước lân bang nghe tới đều khϊếp vía.

Một thời hô mưa gọi gió tranh mộng bá vương dùng đủ mọi thủ đoạn nham hiểm sở hữu trong tay vô số pháp khí, vô số thủ hạ đắc lực kẻ như gã cuối cùng cũng không vượt thoát khỏi một chữ tình.

Si mê điên đảo tiểu sư đệ của gã Lãnh Dạ Xuyên cũng chính là phụ thân của Raika.

Ngày theo Dạ Xuyên về Thiên Linh sơn gã từ bỏ tất cả, bỏ cả hải quân quyền giao lại cho Hà Đồ đại vương.

Sau Hà Đồ cùng cận vệ lui về ở ẩn thoái vị nhường ngôi cho Triệu Tử Phong cũng tức là đại đồ đệ đời thứ ba của Lãnh Dạ Xuyên, hải quân quyền Triệu Tử Phong nắm trọn.

Gần hai trăm năm qua Sóng đảo an ổn hòa khí, nhưng mười năm đổ lại tộc trưởng già yếu bệnh tật con thứ đã ngấp nghé bao lần, cho tới hai tháng trước ông ta qua đời giao lại vị trí cho con trưởng nắm quyền, nội bộ liền xảy ra một cuộc tàn sát tan thương.

Con thứ nổi dậy gϊếŧ chết con trưởng và giành vị trí đầu.

Chưa an phận tộc trưởng còn không ngừng kéo bè kéo cánh khắp nơi liên kết các bộ lạc quanh vùng tiểu đảo lân cận tự xưng Nhĩ Tháp đại vương giành lấy hải quân quyền quay ngược về đất liền tấn công Yên Đô, tấn công triều đình.

Với khát vọng trèo lên ngôi báu chí cao vô thượng.

Như đã nói bộ tộc Sap la cao lớn vạm vỡ sở hữu sức mạnh phi thường một người chọi ba.

Vì không muốn Sap la tràn binh vào bờ ngay khi chúng dấy binh tạo phản vào hai ngày trước Thừa Hoan tướng quân cũng đã giương buồm ra trận đón đầu.

Đây chính là giảm thiểu thương vong tới mức thấp nhất mà Úc Huyền Kỳ mong muốn, giá nào cũng phải bảo vệ bách tín lê dân.

Thừa Hoan nhiều năm chinh chiến sa trường kinh nghiệm phong phú nhưng chiến đấu dưới nước thì chỉ có vài lần làm sao bì nổi hải quân Sóng đảo.

Ngạch nỗi bình thường ở đại điện thượng triều quan viên nào cũng mồm năm miệng mười bày vẽ đủ cách, nhưng khi Huyền Kỳ mở lời ai cầm quân ra trận cả thảy đều im thin thít không dám hó hé gì, cuối cùng chỉ còn có kẻ thống lĩnh ba quân như hắn bị lôi ra đầu sóng ngọn gió.

Ờ thì là hắn xung phong đi trước khi hoàng thượng chỉ đích danh hắn, hắn cũng muốn tỏ rõ khí phách trước mặt bá quan, càng muốn cống hiến nhiều hơn nữa cho triều đình, cho hoàng đế Yên Đô.

Nghĩ đến hoàng đế lòng hắn bất tri bất giác lại quặn đau.

Nhớ người, không biết bây giờ người đang làm gì theo lộ trình phải đến đây rồi chứ, cho hắn thêm lần nữa nếm trải cái cảm giác kề vai sát cánh cùng người.

Triệu Tử Phong.

Thừa Hoan ngồi trong khoan thuyền tựa lưng vào vách, nhớ tới hoàng đế Yên Đô.

Hắn không mặc giáp phục bởi vì bả vai quấn băng trắng ngang nơi vùng ngực còn loang máu đỏ đã có phần khô kết lại.

Trận chiến đêm qua cùng Sáp la đã làm hắn bị trúng một mũi tên bị thương.

Sap la sở trường dưới nước, Yên Đô bù lại quân đội hùng hậu gấp chục lần, miễn cưỡng có thể chống chọi thêm vài ngày nữa.

Hoàng thượng người còn không mau tới.

"Rầm."

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, con thuyền ngả nghiêng chao đảo.

Thừa Hoan va đầu vào trong vách chới với.

Hắn rất nhanh khoác hờ áo mỏng cầm lấy thanh kiếm lao ra ngoài.

Chỉ huy sứ đang theo dõi sát sao tình hình mặt nước cuộn sóng, vội đỡ lấy hắn.

Tuy thấp hơn Thừa Hoan một phẩm nhưng ông ấy đã ngoài tứ tuần, từng theo hoàng đế chinh chiến nhiều năm, công trạng không nhỏ.

Thừa Hoan mang theo mấy phần cung kính hỏi:

"Trung Cẩn đã xảy ra chuyện gì?"

"Hồi bẩm tướng quân dưới nước hình như có vật gì to lớn va đập vào mạn thuyền.

Thần đã cử một đội thợ lặn xuống dưới xem thử."

"Vật gì to lớn sao?" Thừa Hoan nhíu mày dự cảm chẳng lành, từ thuyền chiến lân cận chung quanh đã truyền tới tiếng kinh hô, quân lính xôn xao hoảng loạn:

"Nước, nước vào đầy thuyền rồi.

Làm sao đây?"

"Nguy rồi thưa tướng quân rất nhiều thuyền chiến bị thủng đáy nước đang tràn vào lòng thuyền." Tiết độ sứ từ thuyền bên phóng sang đến trước mặt Thừa Hoan chắp tay bẩm báo.

Chỉ huy sứ mặt mày tái mét.

Thừa Hoan ra lệnh lập tức dồn binh sĩ sang những chiếc thuyền lành lặn.

Một số bơi giỏi tiếp tục lặn xuống dưới xem chuyện gì xảy ra số còn lại gia cố những chỗ hư hỏng tránh nước tràn thêm vào.

Cần nhất hiện tại chính là hắn bình tĩnh mới có thể khiến cho lòng quân không dao động.

"A..."

Khá nhiều tiếng thét vang lên rồi im bặt, gần chục hải binh vừa lặn xuống biển rất nhanh đã kêu lên thảm thiết sau đó chìm vào cõi mộng thiên thu, xác nổi lềnh bềnh trên mặt nước với vết cắt ngang cổ.

Quân lính Yên Đô còn chưa khỏi bàng hoàng thì hàng trăm nam nhân cao lớn vạm vỡ da dẻ rám nắng màu bánh mật từ dưới nước ngoi lên, họ mặc mỗi một khố y chân trần tiếp sàn thuyền ra tay tàn sát hải binh Yên Đô nhanh như gió thổi, chỉ vào bằng một con dao găm sáng lóa trên bàn tay to lớn chai sần.

Quân lính Yên Đô chống trả quyết liệt, trên thuyền một mảnh hỗn loạn.

Ngay thẳng tên cầm đầu còn cố tình nhắm vào Thừa tướng quân, nện ba bước muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Thừa Hoan cao gần mét tám vẫn thua kẻ địch gần cả hai cái đầu, nhìn ra như bọn khổng lồ đang xâm chiếm thuyền của người tí hon.

Thừa Hoan vung kiếm chém tới, lợi hại chém sượt ngang bả vai tên đó để lại tí máu vấy vào lưỡi kiếm cũng là lúc dao găm rạch ngang ổ bụng hắn một đường.

Hắn nhanh trí hóp bụng tránh né, dao găm chỉ đoạt đi có miếng da bươm máu.

Chỉ huy sứ cùng Tiết độ sứ vội vây quanh tiếp ứng hắn, hải quân từ khắp các thuyền lân cận cũng được điều động sang ngày một đông vầy.

Nhắm không xong tên cầm đầu ngoắc ngón tay lệnh rút.

"Hôm nay chơi vậy đủ rồi.

Đi."

Hàng trăm người khổng lồ nhảy tùm xuống biển lặn đi mất dạng..
« Chương TrướcChương Tiếp »