"Đương nhiên."
Được gọi là giáo viên xinh đẹp, Hoàng Tố Tố không hề tức giận, trong học viện kinh doanh có rất nhiều người gọi như vậy, cô mỉm cười nói: "Vâng, đây là danh thϊếp của tôi, gọi cho tôi, tôi sẽ phục vụ tận tình."
Hoàng Tố Tố phụ trách về kỷ luật và các vấn đề khác trong lớp của Tống Ngữ Yên nên cô có số điện thoại của từng học sinh trong điện thoại, cô không khỏi xót xa khi nhìn thấy Trần Sinh cầm một chiếc Nokia cũ.
Quả nhiên, giống như cô, sinh ra ở một vùng nông thôn
Còn nhớ khi cô lên đại học, người khác đã sử dụng chiếc Nokia này rồi nhưng cô lại không đủ tiền mua.
Cô quyết định sau này sẽ chăm sóc thật tốt cho Trần Sinh.
Thành công có được số của người đẹp, trong lòng Trần Sinh cảm thấy rất vui vẻ.
Sau năm phút.
Lớp ba, năm thứ tư đại học.
Sáng sớm, sinh viên đều rất buồn ngủ, mới sáng ra đã phải đến trường nghe giảng, trên mặt ai nấy đều vô cùng mệt mỏi.
Cho đến khi một cô gái bước vào lớp, cô ấy ăn mặc trẻ trung, xinh đẹp, đường nét thanh tú, ngoài đôi mươi, cặp đùi trắng phát sáng, mặc một chiếc quần jean ngắn, để lộ hoàn toàn, đôi chân tuyệt đẹp, chắc chắn là một người đẹp chân dài.
Vừa bước vào, cô ấy đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, thậm chí các cô gái khác còn ghen tị với đôi chân của cô ấy.
Người đẹp và người đẹp cùng bước đến, bên cạnh cô ấy là một cô gái khác đi bên cạnh, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn, dáng người nóng bỏng đến chói mắt, tuy đôi chân không dài như người phía trước nhưng phần áo phía của cô ấy lại có in hình gấu trúc, cô ấy mặc nó với hiệu ứng 3D và có ánh hào quang mà lẽ ra cô ấy không nên có ở độ tuổi của mình.
Hai người phụ nữ có những nét riêng, người trước có chút lạnh lùng, người sau lại nhiệt tình niềm nở.
"Này, Thoái Thoái, cậu nói thật đấy à? Vị hôn phu của cậu thật sự đến á?" Lâm Dao đã hỏi bốn, năm lần về vấn đề này rồi..
"Cha tớ gọi điện thoại cho tớ, tự mình nói với tớ rồi, không thể sai được đâu, chính là ngày hôm nay." Thoái Thoái là Tống Ngữ Yên, chân cô ấy dài quá nên bị Lâm Dao gọi là Thoái Thoái." Không biết cha nghĩ thế nào về lễ đính hôn chứ, đây là thời đại nào rồi chứ, lại còn phải làm theo ”.
Tống Ngữ Yên ánh mắt bướng bỉnh: “Nếu anh thật sự tới, tớ sẽ đuổi anh ta đi.”
"Tôi thì lại có chút mong chờ. Mắt nhìn của bác Tống nhất định rất tốt. Này, Thoái Thoái, hay là cậu nghe theo đi." Lâm Dao nói đùa.
"Này, Lâm Dao, tớ nói cho cậu biết này, khi anh ta đến, cậu nhất định phải cùng tớ liên thủ đối phó anh ta. Cậu không hi vọng nhà tớ có một đại nhân vật phải chứ."
"Đương nhiên, yên tâm đi, cậu là chị em tốt của tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu!" Lâm Diệu cười nhẹ, muốn đuổi đàn ông đi thì có hàng vạn cách.
Cái gì mà giúp tớ chứ, lẽ nào cậu định đem tấm thân trong trắng này trao cho vị đại anh hùng kia, rồi đợi anh ta quay lại tìm cậu á." Tống Ngữ Yên giễu cợt Lâm Dao.
“Hừ, anh ta là của tớ, cậu không được phép nhắc đến anh ta!” Lâm Dao lè lưỡi: “Nếu cậu lại trêu chọc tớ, tớ sẽ không giúp cậu đuổi người đi đâu đấy.”
"Được rồi được rồi." Tống Ngữ Yên trêu ghẹo: "Tớ không còn quan trọng bằng vị đại anh hùng của cậu nữa rồi."
Hai người nói đùa rồi đi về chỗ ngồi, từ họ có thể nhìn ra vẻ trẻ trung cùng tuổi, đám con trai xung quanh nhìn hai người mà suýt chút nữa chảy nước miếng.
Đáng tiếc không có người bắt kịp để nói chuyện, người theo đuổi hai người đẹp này quá nhiều, nếu có người dám khıêυ khí©h bọn họ, Hạ Kiệt nam sinh ngồi bên cạnh Tống Ngữ Yên sẽ tuyệt đối không buông tha cho tên đó.
Hạ Kiệt nhìn thấy hai cô gái, liền nở nụ cười tiến tới chào hỏi, nhưng khuôn mặt ấm áp của anh ta lại gặp phải sự lạnh lùng không tưởng, hai cô gái hoàn toàn không để ý đến anh ta, nên đành phải ngồi xuống ghế và chửi thầm trong lòng:
"Mẹ nó, hai đứa con gái chết tiệt này, phô trương cái quái gì chứ, đợi anh Long đến xử lí các người rồi tôi đây sẽ cho các người biết tay.."
Chuông vào học rất nhanh đã vang lên.
Gần như cùng lúc đó, Hoàng Tố Tố bước vào phòng dạy, theo sau cô là một người đàn ông mặc quần áo bình thường trông có vẻ không có ai ra gì, thỉnh thoảng lại lấy ra một chiếc lon nước nhỏ uống vài ngụm.
"Thoái Thoái, có phải là anh ta không, có phải là hay không." Lâm Dao ngồi ở phía sau Tống Ngữ Yên, dùng bút chọc chọc Tống Ngữ Yên.
"Cũng không biết nữa." Tống Ngữ Yên lắc đầu, cô vẫn chưa có bất kỳ thông tin gì về Trần Sinh.
"Các bạn, im lặng nào." Hoàng Tố Tố nở nụ cười dịu dàng bước vào lớp, đứng trên bục nói: "Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới, các bạn làm quen với bạn ấy nhé."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Sinh, điều này cũng không gây ra nhiều rắc rối gì, họ đã quen với việc nhìn thấy bạn học mới đến rồi, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Ngược lại một số nữ sinh lại lộ ra vẻ mê trai trên khuôn mặt.
Không thể nào, Trần Sinh quả thực có chút đẹp trai, tuy nhìn có vẻ ba lăng nhăng, bất cần nhưng khuôn mặt tuấn tú với những góc cạnh sắc sảo vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
"Còn rất đẹp trai nha." Lâm Dao nói, không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô ấy cảm thấy có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được.
"Nào, em hãy giới thiệu bản thân nhé. Cô có một cuộc họp, các em có thể tự sắp xếp tiết học này, lát nữa em có thể tùy chọn một chỗ nào đó để ngồi nhé." Hoàng Tố Tố nói xong, liền quay người rồi đi.
Trần Sinh uống một hớp rượu, đứng ở giữa, liếc mắt nhìn các bạn trong phòng học, không khỏi có chút buồn cười, năm mười ba tuổi bị người ta bắt đi, còn nhớ rõ lúc đó anh học lớp sáu, và kể từ đó về sau, anh không bao giờ được tận hưởng bầu không khí ở trường học nữa.
Không ngờ, hôm nay sau mười ba năm, vẫn còn có cơ hội bước vào trường học.
Sau khi liếc nhìn các bạn học trong phòng dạy, Trần Sinh nói: "Tôi tên là Trần Sinh, tự là Bát Hoang."
Tự sao?
Còn có tự nữa á?
Thời đại này, người có tên lại có cả tự, rất hiếm gặp, mọi người ngơ ngác lấy làm lạ.
"Bát Hoang..."
Vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt của Lâm Dao khựng lại, sau đó, hình như là nhớ tới cái gì đó, hai tay run rẩy lấy ra một bức ảnh từ trong ví ra.
Ảnh đã cũ và mờ.
Nhưng, vẫn có thể nhìn thấy một chàng trai đầy nghị lực ở độ tuổi ngoài đôi mươi mặc quân phục đứng chụp ảnh cùng một cô gái.
Cô gái này khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn vào cặp đầu thỏ đã cao ngất ngưởng ở độ tuổi trẻ như vậy thì không thể nghi ngờ rằng cô chính là Lâm Dao.
Và dáng vẻ của người đàn ông đó rất giống Trần Bát Hoàng trên bục giảng.
Không.
Không phải họ giống nhau, họ rõ ràng là cùng một người!
Chỉ là, trong ảnh thì anh tràn đầy năng lượng nhưng trên bục giảng lại tỏ ra thờ ơ, bất cần, thậm chí say khướt như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Cũng chính bởi vì vậy, mới khiến Lâm Dao không nhận ra được.
Nhìn thấy Trần Bát Hoang, Lâm Dao nội tâm kích động mãi không thôi, cô ấy không bao giờ ngờ rằng hôm nay mình sẽ gặp đại anh hùng mà cô đã tìm kiếm, chờ đợi, kì vọng hơn năm năm rồi!
Cô ấy sẽ luôn nhớ rằng tên anh hùng là Trần Bát Hoang!
Đúng vậy, thông qua so sánh, cô ấy có thể khẳng định đây nhất định là cùng một người!
Năm năm trước, cô ấy cùng cha mẹ du lịch ở Tam giác vàng và bị một trùm ma túy ở đó bắt cóc, muốn cợt nhả cô ấy, cho cô ta hít ma túy để ép cô ấy bán mình.
Khi đó cô ấy mới mười sáu tuổi, cực kỳ sợ hãi, vào thời điểm tuyệt vọng nhất, chính người đàn ông này đã xuất hiện trước mặt cô ấy.
Trải nghiệm đặc biệt của năm ấy vẫn còn in đậm trong ký ức.
Đó là một trải nghiệm hiếm có trong đời cô ấy.
Khi đó cô ấy mới bắt đầu yêu, không bao giờ quên được vị anh hùng này nữa, cô ấy đã âm thầm quyết định sau này sẽ tìm anh và kết hôn với anh!
Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng ông trời sẽ sắp xếp cho họ gặp nhau ở đây.
Lâm Dao trong lòng kích động, hai mắt hơi đỏ lên, như muốn đứng dậy chào hỏi anh.
Nhưng lúc này.
Lời tiếp theo của Trần Sinh khiến cô ấy đột ngột dừng lại:
"Mọi người có thể gọi tôi là Trần Bát Hoang, tôi còn có một thân phận khác, là vị hôn phu của Tống Ngữ Yên.”