Vừa nói xong, Trần Sinh đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Hoàng Dương không dám chậm trễ thời gian, hắn đẩy cửa xe bước xuống, nói với tài xế: "Tụi mày chờ một lát, tao vào xem.”
“Được, anh Dương, có chuyện gì thì gọi tụi em!”
Hoàng Dương không để ý tới lũ đàn em, xoay người nhanh chóng đi vào trong bệnh viện.
Trong bệnh viện, Trần Sinh vừa cúp điện thoại.
Nếu anh đã đồng ý với Tư Mập tối nay sẽ tới dự tiệc, vậy anh đương nhiên phải đi, cái gã chủ xe BMW này phải nhanh chóng giải quyết thôi, anh không thể dây dưa được nữa.
“Chết tiệt, nè cái thằng kia sao mày cứ lơ tao vậy hả?”
Gã chủ xe BMW cứ vài lần nói chuyện hăm doa Trần Sinh thì đều bị anh hoặc vô ý hoặc cố ý ngó lơ, thậm chí Trần Sinh còn gọi điện thoại trước mặt gã, điều này làm cho gã cảm thấy gã đang bị anh sỉ nhục.
Đối phương hoàn toàn không để gã vào trong mắt!
“Cho mày cơ hội cuối cùng, nếu không lấy tiền ra đây thì đừng có trách tao không khách khí." Gã chủ xe BMW vung gậy trong tay, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
“Anh ơi...” Tử Hàm có chút sợ hãi, nằm chặt tay Trần Sinh.
“Không sợ, có anh ở đây.”
Lời nói của Trần Sinh vô cùng ôn hoà, anh kéo tay Tử Hàm, đi về phía chiếc xe BMW kia, đưa mắt nhìn cửa xe BMW.
Đột ngột.
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Trần Sinh nhấc chân lên, một cước đá vào cửa xe. Phanh!
Theo tiếng trầm đυ.c thật lớn vang lên, cửa xe vốn chỉ có một vết xước bây giờ xuất hiện thêm một vết lõm thật lớn.
Trong chốc lát. Bốn phía trở nên yên tĩnh.
Người vây xem, bao gồm cả Đàm Thu, ai nấy đều trợn tròn mắt, kinh ngạc. nhìn chằm chằm cảnh tượng hãi hùng này.
Ai cũng không dám nghĩ Trần Sinh vậy mà lại có gan làm như thết Đây là muốn chết sao? Ở trước mặt gã chủ xe BMW mà làm như thế là gặp phiền toái lớn đó!
Cả đám người ai nấy đều bối
Mặt gã chủ xe BMW tái mét, mí mắt giật giật.
Mánh khoé lừa tiền này gã dùng lần nào thành công lần đó, mỗi lần gã đều rao giá trên trời để lừa bịp tống tiền, dù cũng có đôi lần gặp các trường hợp hơi rắc rối nhưng đây là lần đầu tiên có thằng dám đá lõm cửa xe của gã! Đây là lần đầu tiên!
“Tao cảm thấy tình trạng xe của mày bây giờ mới đáng để tao bồi thường hai mươi vạn." Trần Sinh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ung dung nói.
“Mẹ kiếp thằng chó! Ông đây không cho mày một bài học thì mày không biết tao là ai đúng không! Mày nghĩ mày là ai hả?!”
Gã chủ xe hoàn toàn phát điên, vung gậy trong tay ném mạnh về phía đầu Trần Sinh.
Mắt Trần Sinh loé lên sự lạnh lẽo tăm tối.. Anh vừa mới chuẩn bị động thủ.
Đột nhiên, một bóng đen từ trong đám người lao ra, chân dài nâng lên đạp ra một cước nhắm ngay bụng dưới của gã chủ xe BMW, sút gã văng ra ngoài.
“Bốp!”
Gã chủ xe bất ngờ không kịp đề phòng, bị đá phải lùi lại vài bước.
“Con mẹ nó đứa nào..."
Gã chủ xe đau đến nhe răng trợn mắt, vừa định mắng chửi, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Hoàng Dương kia có vài phần giống với Dương... Lời mắng chửi vừa định gào lên đã ngay lập tức được gã thu lại!
Hắn... Sao lại tới đây?
Hoàng Dương chính là một trong những đàn em thân cận nhất, đứng vị trí thứ hai trong bốn tên đàn em đắc lực của Tư Mập đó!
So sánh như thế này cho dễ hiểu, bọn họ đều làm cùng một công ty nhưng bộ phận khác nhau, Hoàng Dương là người đứng thứ hai của một bộ phận, mà gã chỉ là người đứng thứ ba thứ tư.
Gã không thể đắc tội Hoàng Dương!
Hoàng Dương không để ý đến gã chủ xe nữa, hắn xoay người, thái độ chân
thành xin lỗi Trần Sinh: "Anh Bát Hoang, thật sự xin lỗi anh, em tới muộn một chút!”
“Anh là...” Trần Sinh chưa từng gặp Hoàng Dương.
“Em tên là Hoàng Dương, là đàn em của anh Tư Mập, vừa rồi em có lấy điện thoại của anh Tư gọi cho anh đó!”
“À” Trần Sinh gật gật đầu.
"Anh Bát Hoang, mọi chuyện em cũng hiểu rõ rồi, cái thăng đó anh giao cho. em xử lý đi, nhất định làm cho anh hài lòng." Hoàng Dương nói.
Không đợi Trần Sinh đồng ý, hắn đã xoay người, hai ba bước đã đi tới trước mặt gã chủ xe BMW, chân dài nhấc lên lại đá ra một cước, đạp cho gã phải đặt mông ngồi dưới đất:
"Mẹ nó, Lộ Tùng Minh, đầu của mày bị vô nước hả? Ai mày cũng dám đi lừa tiền vậy? Sao? Hai mươi vạn đúng không? Để giờ tao trả cho mày nha!"