Chương 22: Cậu ta

Bọn trẻ bây giờ đều nóng nảy vậy sao, không chịu được một câu nói thì liền ra tay động thủ à?

Trần Sinh không hề trốn tránh mà cũng ra đòn.

"Bốp!"

Một giọng nói trầm khàn vang lên, sắc mặt nam sinh đột nhiên thay đổi, cậu ta hét lên một cách kỳ lạ:

"Á á á..."

Cậu ta không ngừng vung tay, cú đấm của Trần Sinh khiến cậu ta cảm thấy khó chịu đến mức không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào trên năm ngón tay của mình nữa.

Hai người còn lại đều kinh ngạc, đều là đấm nhau, sao lại có sự chênh lệch lại lớn như vậy?

"Anh Hạo, anh sao vậy."

Hai người đi tới trước nam sinh kia, phát hiện bàn tay của nam sinh đó đỏ bừng như bị rán trong chảo dầu vậy, không khỏi liếc nhìn Trần Sinh.

"Sao vậy, hai người cũng muốn ra tay sao?" Trần Sinh bình tĩnh hỏi, không hề hoảng hốt.

"Trần Bát Hoang, đừng kiêu ngạo, cao thủ thực sự đều ở trong câu lạc bộ võ thuật!" Một người nói: "Có gan thì đi cùng chúng tôi!"

Ba người không dám tranh tài cùng Trần Sinh, lập tức dẫn Trần Sinh đến câu lạc bộ võ thuật, năm phút sau đã đến một phòng vận động rộng hơn 300 mét vuông.

Lúc này bên trong có hơn trăm người, đều là sinh viên của học viện kinh doanh, bình thường bọn họ khá mê võ thuật, khi biết Trần Sinh khiêu chiến toàn bộ câu lạc bộ võ thuật, bọn họ liền đến xem trận đấu này.

Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tô An Khê, ba cô gái cũng ở đó, với rất nhiều ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào họ..

Dù Tô An Khê không xinh đẹp đến mức đó, nhưng vì hai cô gái phía trước nên có rất nhiều người chào đón cô ấy, Tô An Khê mỉm cười đáp lại, trong khi Tống Ngữ Yên và Lâm Diệu lại phớt lờ cô ấy.

Chính giữa phòng vận động là một đấu trường trên cao, đây là nơi các thành viên câu lạc bộ võ thuật thường luyện tập, toàn bộ câu lạc bộ võ thuật chỉ có mười chín người.

Hôm nay mười chín người đều có mặt ở đây, hơn chục người đang hăng say khởi động, chỉ có một người đứng trước mặt đám người Tống Ngọc Yên, trò chuyện cười nói vui vẻ.

Anh ta cũng là lão đại của câu lạc bộ võ thuật, Vương Hạo Minh.

Nhà Vương Hạo Minh có nền tảng gia đình nhất định, anh ta tập Taekwondo từ khi còn học tiểu học, từng là nhà vô địch võ thuật của học viện kinh doanh và thay mặt học viện kinh doanh giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi Taekwondo

“Đội trưởng, anh nhất định phải dạy cho tên kia một bài học." Tô An Khê nói: "Không thể để hắn dụ dỗ Ngữ Yên của chúng ta đi mất được."

"An Khê, cậu nói cái gì đó." Tống Ngữ Yên nói: "Anh ta làm sao có thể theo đuổi được tớ."

"Haha, bất kể tên đó có theo đuổi được hay không, hôm nay tôi cũng phải dạy cho tên đó một bài học, câu lạc bộ võ thuật không phải thứ rác rưởi nào cũng có thể khıêυ khí©h được." Vương Hạo Minh tự tin nói: "Hơn nữa, người đánh người của câu lạc bộ võ thuật tôi, tất nhiên chúng tôi không thể bỏ qua chuyện này được.”

"Há, vậy á, vậy anh muốn thế nào?"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, Trần Sinh chậm rãi đi vào phòng vận động, hơn trăm sinh viên nhìn thấy anh liền tự nguyện tránh ra.

Vương Hạo Minh cùng hơn chục thành viên câu lạc bộ võ thuật trên sân khấu đồng thời dừng lại, nhìn Trần Sinh.

Vương Hạo Minh hỏi:

"Cậu chính là Trần Bát Hoang sao?"

"Đúng vậy."

Trần Sinh lạnh nhạt đáp lại.

"Được rồi, không ngờ cậu lại thật sự dám tới đây, nhưng điều này khiến tôi rất cảm kích cậu đấy." Vương Hạo Minh nói: "Ở đây tôi có mười tám anh em, để tránh người ta nói tôi ỉ đông ăn hϊếp yếu, thì hôm nay bọn họ sẽ không ra tay.”

"Cậu chỉ cần đánh bại tôi, thì tôi sẽ giải tán câu lạc bộ võ thuật."

Giọng Vương Hạo Minh nói rất lớn, rất tự tin, là cao thủ Taekwondo đai đỏ, ở trình độ này, nếu không khổ luyện mấy năm thì không thể đạt tới trình độ này được.

Đai đỏ chỉ đứng thứ hai sau đai đen trong hệ thống cấp bậc của Taekwondo.

Hiện tại không có sinh viên nào trong học viện kinh doanh này là đối thủ của anh ta.

Tuy nói như vậy nhưng danh tiếng của anh ta vẫn không bằng những anh chàng trong câu lạc bộ bóng rổ, họ đều cao ráo, giàu có và đẹp trai, không biết có bao nhiêu cô gái thích bọn họ.

Mà võ thuật, không còn phổ biến trong thời đại này nữa.

Hôm nay hiếm có hai đại mỹ nhân của học viên cùng hơn một trăm học sinh có mặt, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lại cố ý khoe khoang.

"Tôi sao cũng được."

Đánh một chưởng là đánh, đánh hai mươi chưởng cũng là đánh, trong mắt Trần Sinh, những người này chỉ là trẻ con, nói thật là, khi đánh nhau với bọn họ, Trần Sinh cảm thấy có chút xấu hổ.

Chỉ là đây cũng không có cách nào khác, học viện kinh doanh là học viện dành cho người giàu, thử thách cạm bẫy quá nhiều, ba tháng sau anh đều ở trong môi trường học đường này, chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối.

Cách duy nhất là trở nên nổi tiếng, để những sinh viên này biết anh mạnh mẽ đến mức nào và giảm bớt phần rắc rối.

"Được."

Vương Hạo Minh xua tay, mười mấy thành viên câu lạc bộ võ thuật trên sân đều bước xuống, anh ta bước lên cởϊ áσ khoác, lộ ra bộ võ phục màu trắng lạnh lùng.

Trần Sinh cũng đứng dậy, khi so sánh với họ nhau, có vẻ như Trần Sinh rất giản dị, anh ta mặc một bộ quần áo bình thường rẻ tiền, vẻ mặt thản nhiên và rất không chuyên nghiệp.

"Vương lão đại cố lên!"

"Lão đại, cho tên đó một bài học suốt đời khó quên đi!"

Hai người vừa lên đài, phía dưới liền bùng nổ tiếng hò hét cuồng nhiệt, các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật hét lớn, đặc biệt là Tôn Nhạc Dương, người bị Trần Sinh dạy cho một bài học, trực tiếp hét lên Vương Hạo Minh gϊếŧ chết Trần Sinh đi.

Tiền Bình cũng có mặt trong đám đông, thậm chí còn chuẩn bị sẵn điện thoại di động để chụp cảnh dáng vẻ xấu hổ của Trần Sinh nữa.

"Tên đó dũng cảm đến mức dám khiêu chiến Vương Hạo Minh á."

"Chứ còn gì nữa. Tôi đã thấy Vương Hạo Minh dùng một tay bẻ gãy một cành cây rồi. Thực lực của anh ấy trong toàn bộ học viện kinh doanh không ai có thể sánh bằng đâu."

"Đối với học sinh chuyển trường, bọn họ có thể đã quen với việc hung hãn ở trường cũ. Nghé mới sinh không sợ hổ, đây là chuyện bình thường mà."

Đám người vẫn tiếp tục bàn tán, nhưng Lâm Dao lại chăm chú quan sát, ở đây có lẽ chỉ có cô ấy là người tin rằng Trần Sinh có thể đánh bại Vương Hạo Minh.

Tống Ngữ Yên cũng nhìn, hi vọng Trần Sinh bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, sau đó rời khỏi học viện, cùng lắm thì cô đền bù cho tổn thất của Trần Sinh một khoản tiền, như vậy cũng không tính là phá bỏ hôn ước.

Tô An Khê lại khác họ, cô ấy không thích Trần Sinh chút nào, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Sinh có thể thắng, cô ấy đang chờ xem Trần Sinh sẽ bị đánh như thế nào.

"Người anh em này, tôi tên là Vương Hạo Minh." Vương Hạo Minh chắp tay, nói với Trần Sinh.

"Trần Sinh, tự Bát Hoang."

Trần Sinh nhận thấy Vương Hạo Minh là một người khá tốt, mặc dù là đội trưởng câu lạc bộ võ thuật nhưng cũng không kiêu ngạo như Tôn Nhạc Dương, hơn nữa còn tương đối khiêm tốn.

Theo quy định, hai người đăng ký thay nhau, Vương Hạo Minh ngẫu nhiên tìm một thành viên của câu lạc bộ võ thuật làm trọng tài.

"Chờ một chút."

Bỗng nhiên, Trần Sinh nói.

"Thế nào, muốn nhận thua à? Bây giờ nhận thua đã muộn rồi nhé." Vương Hạo Minh hỏi, phía dưới truyền đến một trận tiếng la hét. Cho rằng Trần Sinh thực sự sẽ thừa nhận thất bại.

"Không, nhìn dáng vẻ của anh thì là người luyện tập Taekwondo rồi đấy, tôi chỉ muốn nói là tôi không biết Taekwondo." Trần Sinh nói: "Công bằng mà nói, thì anh dạy tôi trước mấy chiêu có được không?"

"Cái gì?"

Phía dưới các sinh viên cho rằng mình nghe lầm.

Hiện tại mới muốn học mấy chiêu, sau đó lại muốn đấu với Vương Hạo Minh, người đã luyện tập mấy năm? Đây có phải là một trò đùa điên khùng không vậy?

"Tôi không có nói cậu nhất định phải sử dụng Taekwondo mà, cậu thích cái gì tôi đều chấp nhận hết." Vương Hạo Minh tràn đầy tự tin, cho dù Trần Sinh dùng tay chân, đấm đá, thì anh ta cũng không sợ hãi.

"Không, cứ dạy tôi mấy chiêu đi." Trần Sinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dùng chiêu mà bản thân thành thục, tôi sợ không cẩn thận sẽ đánh chết anh mất."