Tống Ngữ Yên hoàn toàn không nghĩ rằng Trần Bát Hoang có bản lĩnh gì để đấu lại đám người Lôi Long, cho dù anh là đệ tử của cao nhân trong miệng Tống Thiên Vũ nói thì làm sao chứ?
Thời đại đã thay đổi rồi.
“Vợ à, em đang lo lắng cho anh phải không?” Trần Sinh nhướng mày một cái, rồi cao ngạo ôm cô vào lòng nói: “Em đừng lo lắng, chồng em phúc lớn mạng lớn, sẽ không gặp chuyện gì đâu."
"Anh tránh ra đi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngữ Yên nóng bừng lên, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với một chàng trai như vậy: “Ai là vợ anh hả, hừ.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng sao tim cô lại đập nhanh như vậy chứ.
Chuyện gì thế này?
Tống Ngữ Yên, mày chưa từng gặp con trai sao, đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!
Tống Ngữ Yên hét lên trong lòng.
Đồng thời né ra khỏi vòng tay của Trần Sinh.
Các học sinh xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, Tiền Bình càng tức giận hơn, anh ta tức đến mức mí mắt giật giật, dám ôm Tống Ngữ Yên trước mặt anh ta, rõ ràng hoàn toàn không để anh ta vào trong tròng mắt rồi, khác gì tát vào mặt anh ta đâu!
Anh ta hung tợn nhìn chằm chằm Trần Sinh: "Trần Bát Hoang, m* kiếp mày muốn chết sao, anh Long của tao sẽ không buông tha cho mày!"
“Bát Hoang, chúng ta mau đi đi.” Lâm Dao nhỏ giọng nói, cô ấy lo lắng sẽ gây ra phiền toái khác.
"Đi? Muốn đi đâu?"
Sợ cái gì thì cái đó liền tới, Lâm Dao vừa dứt lời thì một giọng nói kiêu ngạo và chói tai vang lên, ngay sau đó đám đông đều nháo nhào lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một thân hình cao lớn, tóc vàng, đầu máy bay, mặc áo sơ mi denim, quần jean đi về phía bên này, anh ta nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay, cùng với tiếng click, ngọn lửa có lúc bốc lên, có lúc tắt, còn một tay còn lại thì bỏ vào túi quần.
"Tôn Soái!"
"Ồ, là Tôn Soái!"
"Tôn Nhạc Dương, nhìn bên này đi!"
Các cô gái xung quanh nhìn chằm chằm vào người đàn ông với ánh mắt đầy si mê, bọn họ không kiềm được mà liên tục gọi tên anh ta.
“Xem ra tên nhóc đó lát nữa sẽ thảm rồi, Tôn Nhạc Dương cũng đã đến rồi.” Trong đám con trai có tiếng xì xào thảo luận với nhau.
Tôn Nhạc Dương này không chỉ là một cầu thủ giỏi trong câu lạc bộ bóng rổ mà còn là thành viên của câu lạc bộ võ thuật.
Câu lạc bộ võ thuật không phải là người bình thường có thể vào được, chỉ đơn giản có một thể lực tốt thôi thì cũng không đạt được yêu cầu của câu lạc bộ võ thuật, nhất định phải là người luyện võ xuất sắc nhất mới có thể được vào.
Tôn Nhạc Dương ở trong câu lạc bộ võ thuật thì võ lực được xem là hàng yếu nhất, nhưng nếu ra ngoài, một mình anh ta cũng có thể khiêu chiến ba năm người.
Anh ta không chỉ giỏi đánh đấm mà còn đẹp trai, được đánh giá là một mười nhân vật nổi tiếng của học viện kinh doanh.
"Anh Dương!!!" Tiền Bình hét lớn: "Anh Dương, giúp tôi tiêu diệt nó đi, báo thù cho tôi, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả!!!"
"Aiya, tôi đến muộn một bước, thì anh đã bị bắt nạt thành ra như vậy rồi sao, Tiền Bình, anh yên tâm, việc của anh là việc của tôi mà." Tôn Nhạc Dương liếc nhìn Tiền Bình đang nằm trên mặt đất.
Anh ta miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường Tiền Bình, anh ta cũng chỉ là một con chó dựa hơi người mà thôi.
Tôn Nhạc Dương thì khác, anh ta là sinh viên của học viện kinh doanh và thực sự có năng lực.
Lý do anh ta ra tay là vì Tôn Nhạc Dương chỉ muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, đồng thời cũng muốn biểu hiện trước mặt hai mỹ nhân của trường, mà cái tên Trần Bát Hoang này chính là viên đá lót đường cho anh ta.
Nếu nói đến đánh nhau, ngoài câu lạc bộ võ thuật ra, thì toàn bộ sinh viên của học viện kinh doanh này ai có thể là đối thủ của anh ta chứ?
Anh ta bước đến trước mặt Trần Sinh, lấy điếu thuốc ra châm lửa, làn khói dày đặc cuồn cuộn bay ra trước mặt Trần Sinh, anh ta nhìn Trần Sinh từ trên xuống dưới:
"Trần Sinh, biệt danh là Bát Hoang, cái tên khá là thú vị đấy, nể cái tên của anh ở trong mắt tôi cũng có chút nổi bật, tôi sẽ không tự thân động tay để hành hạ anh."
Tôn Nhạc Dương dang rộng hai chân: "Anh chỉ cần bò từ đây ra thì tôi sẽ cho phép anh rời đi."
Mọi người xung quanh đều im lặng.
Chui qua háng!
Tôn Nhạc Dương quả nhiên là bá đạo mà!
Tuy nhiên, cũng không ai dám nói gì.
Bởi vì Tôn Nhạc Dương có thực lực bá đạo như vậy, lại có chỗ dựa bá đạo như vậy, để Trần Sinh chui qua háng, theo như bọn họ thấy cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý!
Nếu không, hậu quả sẽ tuyệt đối khó lường!
Ngay cả sắc mặt của Lâm Dao cũng tái nhợt theo.
Trần Sinh và Tôn Nhạc Dương cứ vậy đối mặt nhìn nhau.
Ánh mắt họ gặp nhau.
"M* kiếp, đồ phế vật, nhìn chằm chằm vậy thì có ích lợi gì chứ, ha ha, mày có thể làm gì khi đối mặt với anh Dương hả?!" Tiền Bình hét lên: "Mày không phải là lợi hại lắm sao, thử ra tay lần nữa xem? Con m* mày chứ!"
"Mau lên, ông đây không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu, anh muốn tôi tự mình ra tay phải không?!" Tôn Nhạc Dương gầm lên chói tai.
Trần Sinh chán nản.
Khóe miệng không khỏi co giật hai lần.
Có phải tất cả học sinh ngày nay đều kiêu ngạo như vậy không?
Sở dĩ anh im lặng là vì đây là học viện kinh doanh, là nơi học tập cho nên anh mới không muốn dễ dàng động tay động chân như vậy.
Nhưng mà trong mắt Tôn Nhạc Dương thì lại nghĩ Trần Sinh đang sợ hãi, sợ đến mức biến sắc, khóe miệng Tôn Nhạc Dương nở một nụ cười đắc ý, cho nên anh ta cũng không vội vàng ra tay.
Anh ta tin rằng một tên phế vật như Trần Sinh sẽ đưa ra một quyết định chính xác.
"Thật là phiền quá đi."
Tuy nhiên, điều mà anh ta chờ đợi nãy giờ chỉ để nhận lại mấy câu phiền phức, cùng lúc đó, Trần Bát Hoang rút móng vuốt ra, uốn cong ngón tay như móng vuốt của dã thú, tóm lấy ngực của Tôn Nhạc Dương.
Rẹt rẹt!!!
Chiếc áo khoác denim màu xanh bị Trần Sinh xé rách cho mấy đường, ngay cả da của Tôn Nhạc Dương cũng bị xước chảy máu theo.
Nhưng Trần Sinh vẫn không dừng lại, anh thuận thế nắm lấy cánh tay của Tôn Nhạc Dương.
Ken két!!!
Trong phút chốc, xương tay của Tôn Nhạc Dương bị kéo cho trật cả khớp, và Tôn Nhạc Dương thì bị ném ra xa hơn ba mét, ngồi bệt xuống đất.
"Ah!!!"
Tôn Nhạc Dương còn chưa kịp phản ứng, hét lên thảm thiết như một con lợn đang bị gϊếŧ thịt, sau đó liền ngã xuống đất, kinh hãi nhìn Trần Sinh:
"Trần Bát Hoang, mày..."
“Không phải anh muốn ra tay à?”
Trần Sinh thu tay lại, đạp điếu thuốc Tôn Nhạc Dương đánh rơi trên đất, từ trên cao nhìn xuống Tôn Nhạc Dương: “Anh cho rằng anh có tư cách ra tay với tôi sao? Còn câu lạc bộ võ thuật m* kiếp gì nữa chứ, chỉ chút bản lãnh này thôi hả?"
Những lời nói thản nhiên này ngay lập tức khiến cho bốn phía đều im lặng phăng phắc.
Tôn Nhạc Dương thật sự thua rồi sao?!
Bị Trần Sinh đánh bại trong một chiêu?
Tên nhà quê này sao lại mạnh mẽ như vậy chứ?
Tim của Lâm Dao đập thình thịch: “Không hổ là người anh hùng của em, mạnh mẽ như vậy, đẹp trai như vậy, thật muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy quá!”
Tống Ngữ Yên trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không phải cô chưa từng thấy người có lực chiến đấu mạnh như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người ở độ tuổi Trần Sinh, mà lại đánh nhau mạnh mẽ như thế, hơn nữa chỉ mới 1 cái ngoảnh đầu thôi đó.
"Trần Bát Hoang, mày có biết tao là ai không hả? Tao là người của câu lạc bộ võ thuật, mày dám động vào tao sao?! Tao sẽ bắt mày phải trả giá!!!". Tôn Nhạc Dương mặt đỏ bừng, lúc tới đây anh ta vênh váo hung hăng, nhưng anh ta không ngờ, tay mình cứ thế mà bị bẻ gãy, ngay bây giờ anh ta hận không tìm được một vết nứt trên mặt đất để bò vào.
"Câu lạc bộ võ thuật? Rất lợi hại sao?"
"Ngay cả câu lạc bộ võ thuật mà mày cũng không biết, ha ha, nhóc con, m* nó trước khi mày tới đây không chịu thăm dò trước sao? Ai đắc tội với câu lạc bộ võ thuật thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, mọi người ở đây bây giờ đều là người hầu kẻ hạ cho câu lạc bộ võ thuật đó!"
Nhắc đến câu lạc bộ võ thuật, Tôn Nhạc Dương dường như đã lấy lại được tự tin, mặt đỏ bừng lên.
Trần Sinh đi tới chỗ Tôn Nhạc Dương, anh ngồi xổm xuống, lấy bật lửa của Tôn Nhạc Dương, rồi lại từ trong túi Tôn Nhạc Dương lấy ra một điếu thuốc Trung Hoa, chậm rãi châm thuốc hút.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Nhạc Dương không dám có bất kỳ hành động nào.
Anh ta giống như một con chó, bề ngoài trông hung dữ nhưng thực chất lại vô cùng sợ sệt.
Sau khi hút một điếu thuốc, Trần Sinh hít một hơi thật sâu vào phổi, hồi lâu sau mới thở ra, làn khói dày đặc phả vào mặt Tôn Nhạc Dương, Trần Sinh nói:
"Câu lạc bộ võ thuật? Mười giờ sáng mai, yêu cầu mọi người trong câu lạc bộ võ thuật chuẩn bị sẵn sàng, tôi phải khiến cho cái tập thể lợi hại này biến mất."
"Trước mặt Trần Bát Hoang tôi không cho phép có sự tồn tại lợi hại như vậy.."