Edit: Lạc Hàn hy.
Dịch Thu đã ứng tuyển thành công vào vị trí trợ lý, với mức lương hàng tháng là 5000, cộng với tiền thưởng. Trong ngành đây đã được xem là mức lương rất có tâm rồi, nhưng Hạ Hồng Vận vẫn rất lo lắng, dù sao thì Dịch Thu không phải là một trợ lý bình thường, kỹ năng chuyên môn của hắn là bắt quỷ ah!
Siêu khan hiếm!
Hắn định cho Dịch Thu một mức lương cao, nhưng lương trong phòng làm việc đã có quy định, là trợ lý mới vào nghề, Dịch Thu chỉ có thể nhận được mức lương này.
Dịch Thu không phản đối, hắn có ham muốn về vật chất rất thấp, đủ ăn đủ dùng để có thể nuôi mèo là được.
So với tiền lương, hắn càng có hứng thú đối với việc bắt quỷ hơn.
Bắt quỷ làm cho người cảm thấy thật vui sướиɠ!
Tuy nhiên, Hạ Hồng Vận vẫn thấy rất xấu hổ nên chuyển cho hắn 50.000(5 vạn) nhân dân tệ vào thẻ coi như thu lao cho lần đuổi quỷ này. Cùng với 30.000 (3 vạn) tiền thù lao mà Giám đốc Hạ Ngữ Cầm đưa cho hắn lần trước, giờ hắn đã có thêm 80.000 nhân dân tệ nhờ việc đuổi quỷ, một nửa Dịch Thu đem đi quyên góp, còn lại thì để vào tài khoảng ngân hàng riêng của mèo đen, hắn tự gọi là "Quỹ hỗ trợ mèo".
Xung quanh vắng lặng, Dịch Thu rất quan tâm đến việc tại sao hắn có thể ra lệnh cho Diêm Trường Sinh, hắn bắt được mèo đen ép hỏi một hồi.
"Mày nói đi, vì sao tao có thể sai sử Diêm Trường Sinh?" Dịch Thu hỏi.
"Làm sao tôi biết được?" Mèo đen giả ngu. ┐("д`)┌
"Đừng giả bộ, mày mà không biết có quỷ mới tin! Nói đi, mấy hộp đồ hộp mới có thể mua được mày mở miệng?"
Mèo đen bẻ móng vuốt đếm hồi lâu: "Năm hộp!"
"Đắt quá, lương của tao chỉ có năm ngàn, nhiều nhất chỉ có thể cho mày hai hộp!"
"Không được, không được! Hai hộp quá ít, một bữa tôi liền ăn xong, ít nhất bốn hộp!"
"Ba hộp, có muốn hay không!"
"Ba hộp thì ba hộp!"
Lời vừa nói ra, mèo đen liền thấy hối hận, tại sao nó lại nghiêm túc cò kè mặc cả với tên biếи ŧɦái này? Nếu nó không chịu nói ra, chẳng lẽ tên này thật sự không cho nó đồ hộp sao?
Chết tiệt, lại bị lừa.
Nhưng thỏa thuận đã xong xuôi, mèo đen vẫn thành thật nói với Dịch Thu, đương nhiên, vẫn che giấu rất nhiều: "Đây là khế ước mà Diêm Trường Sinh đã ký với cậu ở kiếp trước, hắn sẽ làm bất cứ điều gì cậu nói. Bởi vì nó trói buộc với linh hồn, cho nên đến kiếp này nó vẫn còn hiệu quả. "
Dịch Thu kinh hãi: "Chẳng lẽ kiếp trước tao là loại biếи ŧɦái ép người khác ký loại khế ước nô ɭệ này sao?"
Mèo đen nhàn nhạt nói: "Cũng không khác lắm, Diêm Trường Sinh là người thành thật, luôn bị cậu lừa."
Dịch Thu chân thành mà nổi lên lòng đồng cảm với Diêm Trường Sinh.
"Khế ước này có thể cởi bỏ không?" Dịch Thu hỏi.
"Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một con mèo." Mèo đen đắm chìm trong sự chua xót, một câu hỏi đã có ba câu không biết.
Dịch Thu suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không vội, phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Diêm Trường Sinh trước đã.
Nhưng khi nhiệm vụ đã hoàn thành thì vẫn nên đem khế ước cởi bỏ, bởi vì những chuyện ở kiếp trước mà khiến Diêm Trường Sinh phải mang theo một khế ước như vậy, thật sự là không công bằng, Dịch Thu nghĩ thầm.
Thấy Dịch Thu không có ý hỏi, ngược lại mèo đen lại không vui: "Cậu không hỏi kiếp trước các cậu đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu không muốn biết kiếp trước cậu là người như thế nào sao?"
Dịch Thu hỏi lại: "Tao hỏi mày sẽ nói cho tao biết sao?"
Mèo đen lớn tiếng nói: "Không nói cho cậu!"
"Được rồi, hỏi mày mày cũng không nói, mèo con nhà ngươi còn rất thần bí nha." Dịch Thu chọt chọt lên cái mũi ẩm ướt của mèo đen cười nói.
"Mặc dù tao có chút tò mò, nhưng chuyện kiếp trước dù biết hay không cũng không quan trọng. Dù gì thì đó cũng là những chuyện của quá khứ, cho dù tao là người như thế nào, đã trải qua những chuyện gì đi nữa, tao cũng không còn nhớ nữa. Tao chỉ biết rằng kiếp này tao là Dịch Thu, có cha mẹ yêu thương, có sự nghiệp và cuộc sống riêng, tao càng muốn tập trung vào sống cuộc sống tốt hơn ở kiếp này. " Dịch Thu nói.
Mèo đen sâu kín mà nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương, nó cúi đầu liếʍ móng vuốt, thay đổi đề tài.
"Tôi nhắc nhở cậu, lần này cậu đổi 300 điểm bùa Hỗn Độn Thần Lôi, 200 điểm bùa Thiên Thần Lôi, 100 điểm bùa Thiên Địa Thần, 200 điểm cường hóa vũ khí. Tổng cộng đã tiêu hết 800 điểm, cộng với 1200 điểm mà cậu nợ tôi lúc trước, khoản nợ của cậu hiện tại đã lên đến 2000 điểm. "
Dịch Thu trong lòng suy nghĩ một lúc, tại sao người khác có được hệ thống đều rất nhanh chóng đạt đến đỉnh cao của cuộc sống, nhưng hắn có được hệ thống, vậy mà càng ngày càng nợ nhiều hơn, vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?.
Nhưng sau chưa đầy ba giây suy nghĩ trong lòng, hắn liền từ bỏ suy nghĩ, thản nhiên nói: "Nợ nhiều hơn cũng không lo!"
Tư tưởng lớn điểm này, dù luân hồi cũng không thay đổi, mèo đen nghĩ thầm.
"Ngoài ra, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thành công được tuyển dụng, khen thưởng 100 điểm, bây giờ khoản nợ của cậu là 1900 điểm. Khi nào cậu sẽ trả lại số còn lại cho tôi?" Mèo đen hỏi.
"Ôi chao, Bảo Bối Nhi, giữa chúng ta có quan hệ gì ah? Chúng ta là mối quan hệ ngủ chung giường nha, vậy nên không cần so đo đến vấn đề này! Hơn nữa không phải tao đã hứa sẽ cho mày ba hộp đồ hộp sao?" Dịch Thu cười hì hì vuốt đầu mèo, lời ngon tiếng ngọt mà nói: "Cùng lắm thì tao sẽ mở thêm cho mày một gói thức ăn cho mèo siêu ngon."
"Hừ, năm gói!"
"Được được được, năm gói năm gói."
..................
Diêm Trường Sinh có chút buồn bực.
Mặc dù nhà của hắn chưa bị phá hủy hoàn toàn, nhưng không thể sống mà không sửa sang lại nó, Diêm Trường Sinh cũng có một biệt thự ở ngoại ô thành phố, nhưng cách nơi quay phim ba tiếng lái xe, hắn thực sự không muốn đi làm mà mất sáu tiếng một ngày.
Trợ lý Lộc Yết ngoan ngoãn giao chìa khóa, công ty trước đây đã thuê căn hộ đối diện với nhà của Diêm Trường Sinh để Lộc Yết ở tạm để bảo vệ sự an toàn của Diêm Trường Sinh, hiện tại vấn đề đã được giải quyết, căn hộ này cũng để trống, vừa lúc để Diêm Trường Sinh sống một thời gian, hắn sẽ chuyển về sau khi bên kia được sửa chữa.
Vì vậy, Diêm Trường Sinh đã chuyển đến căn hộ đối diện với nhà của mình, chờ đợi việc chuyển nhà hoàn thành.
Sau đó, có người làm cho mí mắt của hắn nhảy dựng lên đến.
"Mọi thứ đã dọn đến đây chưa?" Dịch Thu điềm nhiên ngồi trên ghế sô pha, giống như một chủ nô đang chỉ huy nô ɭệ.
Mà tiền bối của hắn Lộc Yết, giống như một chú ong nhỏ chăm chỉ, chạy qua chạy lại giữa hai căn hộ, giúp dọn đồ cùng các nhân viên khác.
"Xong rồi! Đêm nay Diêm lão sư ở đây sẽ không có vấn đề gì!"Lộc Yết vui vẻ nói.
Diêm Trường Sinh có chút buồn bực, rõ ràng Lộc Yết mới là tiền bối của Dịch Thu, vì sao Dịch Thu lại đi chỉ huy Lộc Yết?
"Cứ nói cho tôi biết nếu anh cần giúp đỡ," Dịch Thu nói.
"Không cần không cần! Đại sư ngài ngồi đi, loại này việc nặng nhọc này chúng tôi làm được rồi!" Lộc Yết lớn tiếng nói.
Một số nhân viên khác cũng đồng loạt nói: "Đúng vậy, đại sư, ngài hôm nay thực vất vả, không cần mệt nhọc!"
Diêm Trường Sinh:......
Lẽ ra hắn nên nghĩ đến điều này, trong phòng làm việc phong kiến mê tín của hắn, không có người nào là bình thường ngoại trừ hắn, hiện tại cái nhóm mê tín dị đoan này sau cuộc tuyên truyền tẩy não của Hạ Hồng Vận và Lộc Yết chiều nay đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những việc làm của Dịch Thu, bị chinh phục và hoàn toàn trở thành tín đồ của Dịch Thu.
Vốn dĩ vẫn có người hoài nghi, nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm trong nhà Diêm Trường Sinh, bọn họ liền bật thốt lên —— wow, ngay cả rèm cửa cũng bị cắt thành từng mảnh, còn có dấu vết của sấm sét, trận chiến này không phải là chuyện con người có thể làm được, Dịch đại sư thật trâu bò!
Diêm Trường Sinh cảm thấy tuyệt vọng.
Rõ ràng đây là công ty của hắn, nhưng cấp dưới của hắn đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ của Dịch Thu, cho Dịch Thu đánh call kêu 666(*), mà hắn là một người anti Dịch Thu vậy mà phải trả lương cho Dịch Thu.
(*): Ý muốn khen người khác trâu bò, rất giỏi, có thể nói là phi phàm. Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì???
Sau khi Dịch Thu kiểm tra căn nhà mới một lần, chắc chắn rằng không có đồ vật dơ bẩn gì, hắn liền nằm liệt trên ghế sô pha, nhìn thấy Diêm Trường Sinh đang khoăn tay đứng sang một bên, có vẻ xấu hổ khi hắn ở bên cạnh.
Dịch Thu đảo mắt, ý muốn trêu chọc Diêm Trường Sinh lại xuất hiện.
"Diêm tiên sinh, đến, ngồi, chúng ta uống trà." Dịch Thu cười tủm tỉm mà nói với Diêm Trường Sinh.
"Không, tôi không uống." Diêm Trường Sinh lạnh lùng nói.
Nhưng mọi người lại chứng kiến
Diêm Trường Sinh vừa nói lời từ chối vừa ngồi xuống bên cạnh Dịch Thu, nhận ly nước sôi để nguội mà hắn đưa qua uống một ngụm.
"Uống hết đi, khi nào uống hết tôi lại rót cho anh." Dịch Thu tiếp tục cười.
"Tôi không khát." Tuy nói không khát nhưng Diêm Trường Sinh lại ừng ực đem nước uống hết.
"Thêm một ly nữa." Dịch Thu nhếch mép cười xấu xa tiếp tục rót nước.
"Không cần!" ừng ực, lại một ly xuống bụng.
Những lời của Diêm Trường Sinh đều là lời từ chối, nhưng cơ thể của hấn lại thành thật.
Hành vi này, người ta gọi là—— ngạo kiều.
(tội quá đi:))))Ngạo kiều giống như trong sách giáo khoa đã nói.
Hóa ra Diêm lão sư là một người như vậy! Tất cả các nhân viên có mặt đột nhiên nhận ra, Diêm lão sư, là người ngạo kiều ah!
Diêm Trường Sinh, người được chỉ định bởi một người mới, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nói với Dịch Thu: "Đừng rót nước cho tôi."
Dịch Thu cười ngọt ngào, tiếp tục rót nước: "Thật sự không muốn uống nữa sao? Uống nhiều nước rất tốt cho cơ thể. Tôi cảm thấy anh rất khát."
Diêm Trường Sinh uống một ly khác trong tuyệt vọng.
Hắn bi ai phát hiện, chỉ cần Dịch Thu muốn, là có thể cho hắn uống nước độc.
Nhưng may mắn thay, Dịch Thu vẫn còn có chút lương tâm, chỉ chơi đùa một chút cũng không làm việc có hại gì, hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với nhau — Dịch Thu nói chuyện một mình Diêm Trường Sinh chỉ chịu trách nhiệm "à", "ừm" và "ồ". Quy tắc ba chữ, trên mặt lại viết đầy hai chữ cự tuyệt.
Nhưng trong mắt người khác, Diêm Trường Sinh vậy mà không có bỏ đi, có thể thấy hắn rất muốn trò chuyện với Dịch Thu. Như họ lại không biết, Diêm Trường Sinh không rời đi bởi vì chỉ cần Dịch Thu nói một câu, hắn sẽ phải ngồi trở lại uống nước, hắn không muốn uống thêm nữa.
Diêm lão sư của chúng ta thực sự rất ngạo kiều!
"Đây là cái gì?" Ánh mắt của Dịch Thu rơi vào cổ của Diêm Trường Sinh.
Không đợi Diêm Trường Sinh trả lời, Dịch Thu vươn tay, đầu ngón tay đυ.ng phải cổ áo của hắn. Diêm Trường Sinh cứng đờ cả người, lúc đầu ngón tay của Dịch Thu đυ.ng tới da của hắn, có một luồng điện đau đớn xuyên qua cổ họng đến tận tim của hắn.
Nhưng loại thống khổ này trong nháy mắt liền biến mất, hắn kinh ngạc nhìn về phía Dịch Thu, chỉ thấy đầu ngón tay Dịch Thu kẹp một tờ giấy nhỏ màu trắng, được cắt thành hình hồ ly.
"Có người đem cái này dán vào trong quần áo của anh." Dịch Thu cầm giấy cắt hình hồ ly nói.
Một tiếng giòn vang, giấy hình hồ ly không có lửa mà tự cháy, trong nháy mắt bị đốt thành một đống tro tàn.
"Dịch đại sư, đây là cái gì?" Lộc Yết ở một bên xem kinh ngạc thốt lên.
Nhìn đống tro tàn rơi trên mặt đất, Dịch Thu cau mày: "Đồ vật không có mắt đã tìm tới cửa. Ngày mai, tôi cùng anh đi đến đoàn phim."
Một con hồ ly không có mắt đã đến trước mặt hắn, ha ha.
Không biết hắn thích nhất quyền đánh lệ quỷ chân đá yêu quái sao?
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Trường Sinh: Giấy không phải tự nhiên cháy, cậu quả nhiên đã bôi thuốc hóa học lên đó. Đừng dùng thủ đoạn này để lừa gạt tôi!
Dịch Thu: Đại nhân oan uổng ah, thật sự không có! Đây đều là huyền học!