Chương 4: Chỉ có kẻ nhát mới ế!

"Còn một vấn đề cuối cùng." Thẩm Lãng hắng giọng, ngượng ngùng sờ mũi: "Cái kia... khi độ thiện cảm đạt tối đa, liệu có thể... giống như trong mấy trò chơi kia không?"

Hệ thống trả lời mập mờ: "Ký chủ giao tiếp với bất kỳ ai, khi độ thiện cảm đạt 100, thái độ cuối cùng của đối phương sẽ phụ thuộc vào lựa chọn của ký chủ."

"À ừ..." Thẩm Lãng sờ mũi, cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn. Một cô gái nếu có hảo cảm với bạn mà không muốn tiến xa hơn, thì hoặc là cô ấy thích con gái, hoặc là người thân của bạn, hoặc là có vấn đề về sức khỏe.

Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ. Thẩm Lãng cầm điện thoại và chìa khóa, quyết định đi dạo quanh khu phố tìm chỗ ăn tối, làm quen với môi trường xung quanh, tiện thể xem có thể kiếm thêm chút thu nhập bằng cách giao tiếp với người khác.

Khu chung cư này nằm ở vị trí khá hẻo lánh. Thẩm Lãng đi một lúc mới tìm thấy một con phố ẩm thực nhộn nhịp, với các quầy hàng bày bán đủ loại món ăn vặt.

Ăn tạm bát cơm rang, Thẩm Lãng tiến về phía một quầy bán hạt dẻ rang, định mua chút hạt dẻ về nhà vừa chơi game vừa nhâm nhi. Đây là cuộc sống thường ngày của phần lớn những người độc thân, họ không quá cầu kỳ về bữa ăn. Ở nhà thì ăn gì bố mẹ nấu nấy, ra ngoài thì có tiền ăn ngon một chút, không có tiền thì ăn tạm cho qua bữa.

Người bán hạt dẻ là một ông chú da ngăm đen, đang thoần thục đảo hạt dẻ trong chảo, mùi thơm ngào ngạt.

"Chú ơi, hạt dẻ bao nhiêu một cân ạ?" Thẩm Lãng hỏi.

"20 tệ một cân, mới hái hôm qua, mua chút đi chàng trai?" Ông chú nhiệt tình bóc một hạt dẻ nóng bốc khói đưa cho Thẩm Lãng: "Nếm thử đi, ngon lắm đấy."

Thẩm Lãng ngại ngùng nhận lấy, bỏ vào miệng nếm thử. Vị ngon thật, anh gật đầu: "Vậy cháu lấy 20 tệ."

Thực ra, dù hạt dẻ không ngon, Thẩm Lãng cũng sẽ không nỡ từ chối sự nhiệt tình của ông chú. Nhiều người hướng nội đều như vậy, chỉ cần người bán hàng niềm nở một chút, họ sẽ không đành lòng từ chối, dù mua về những thứ mình không thích lắm.

"Được luôn, có ngọt, mặn và vị nguyên bản, cháu muốn loại nào?"

"Mặn ạ."

"Rồi, chú lấy cho cháu." Ông chú cười ha hả, bắt đầu xúc hạt dẻ cho Thẩm Lãng.

【 Ting! Độ thiện cảm của ông chú với ký chủ tăng 1 điểm, hiện tại là 1 điểm. Cố lên! 】

Thẩm Lãng thấy trên đầu ông chú cũng có biểu tượng trái tim, nhưng là màu xanh lam, độ thiện cảm chỉ có 1 điểm.

Nghĩ một lát, anh nói: "Chú ơi, cho cháu thêm 20 tệ hạt dẻ vị nguyên bản nữa."

"À, được được được." Ông chú cười vui vẻ, tiếp tục xúc hạt dẻ. Độ thiện cảm của ông với Thẩm Lãng lại tăng thêm 1 điểm.

Thẩm Lãng hiểu ra, không nhất thiết phải dùng lời nói mới có thể tăng độ thiện cảm. Giống như ông chú bán hàng rong này, mua nhiều hạt dẻ hơn, để ông kiếm thêm chút tiền, cũng có thể tăng độ thiện cảm.

"Tổng cộng 40 tệ, cháu quét mã ở đây nhé."

"Vâng." Thẩm Lãng cười, dùng 40 tệ để kiếm 20.000, lời quá!

"Chàng trai mua nhiều thế này chắc là về ăn cùng bạn gái nhỉ?" Ông chú đưa hai túi hạt dẻ cho Thẩm Lãng, trêu chọc: "Ghen tị với tụi trẻ bây giờ quá, vô tư vô lo."

"Haha..." Thẩm Lãng nhận lấy túi hạt dẻ, cười trừ. Ông chú này sao thế nhỉ? Ủng hộ ông buôn bán còn bị ông cà khịa. Chẳng lẽ một mình anh không được ăn 40 tệ hạt dẻ sao?

"Chú ơi, hạt dẻ bán thế nào ạ?"

Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, bước chân vui vẻ tiến đến bên cạnh Thẩm Lãng, cười rạng rỡ chào hỏi ông chú.

Cô gái có khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hồng hào ướŧ áŧ. Dù mặc đồng phục rộng thùng thình, cũng không che giấu được vóc dáng gợi cảm và nét thanh xuân phơi phới của tuổi trẻ.

Thình thịch... Thình thịch...

Tim Thẩm Lãng đập loạn nhịp, anh lo lắng lùi sang một bên. Không phải anh vừa gặp đã yêu, mà là phản ứng tự nhiên của đa số người hướng nội. Gặp con gái, nhất là bạn gái cùng trang lứa, lại còn tính cách hoạt bát, họ sẽ có xu hướng né tránh.

Bề ngoài họ tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ, nhưng thực chất bên trong vô cùng căng thẳng. Cảm giác như một con Goblin sống trong hang động tăm tối, bỗng nhiên gặp nàng tiên xinh đẹp. Vừa khao khát được trò chuyện, lại sợ hãi ngoại hình xấu xí của mình khiến nàng tiên ghét bỏ.

Thẩm Lãng lúc này chính là con Goblin đó, đang lenén quan sát nàng tiên xinh đẹp. Đáng tiếc, nàng tiên không hề để ý đến anh, mà đang vui vẻ trò chuyện với ông chú, hình như đang phân vân không biết nên mua vị nào.

Thẩm Lãng quay người rời đi, nhưng vẫn dùng khóe mắt liếc nhìn cô gái. Xinh đẹp thật, tính cách có vẻ cũng hoạt bát, vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ của cô khiến anh không khỏi mỉm cười theo.

Trong khoảnh khắc đó, trí tưởng tượng của Thẩm Lãng bắt đầu bay bổng. Anh mường tượng ra đủ thứ tình huống lãng mạn với cô gái. Đây là kỹ năng đáng buồn của phần lớn những người hướng nội độc thân. Họ có thể tưởng tượng ra cảnh mình cùng một cô gái xinh đẹp đi dạo phố, chơi game, hẹn hò...

Nhưng trong thực tế, nào có chuyện tình cờ ngọt ngào như vậy. Đó chỉ là những màn ảo tưởng của họ về cuộc sống lý tưởng mà thôi! Tỉnh mộng, trở về với thực tại phũ phàng, họ mới nhận ra, thanh xuân của mình chẳng có gì cả!

Trên đường về nhà, Thẩm Lãng bắt đầu hối hận. Rõ ràng mình đã có hệ thống, vậy mà vẫn không dám bắt chuyện với cô gái kia. Nếu đây là một bộ truyện đô thị, nhân vật chính nhát gan như anh chắc chắn sẽ bị độc giả chửi sấp mặt. Chỉ cần mở lời làm quen, tìm chủ đề để nói chuyện, là hệ thống sẽ được kích hoạt, cho dù anh có ngốc đến mấy, cũng có hệ thống hỗ trợ.

Đáng tiếc, Thẩm Lãng quá nhát, nhiều năm sống ẩn dật khiến anh không dám mở lời.

Đúng như câu nói trên mạng: Đẹp trai thì có người yêu, xấu trai cũng có người yêu, chỉ có kẻ nhát mới ế!

Thẩm Lãng thầm thề: "Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ tiến lên bắt chuyện, xin phương thức liên lạc!"

Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng cười trong trẻo của một cô gái phía sau...