Ex nhìn mình, nước mắt lưng tròng. Trông thần sắc nàng tàn tạ đi rất nhiều, mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, tóc tai rối bời. Lau nước mắt cho nàng, ex đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán mình, giọng yếu ớt “Anh đi đường mệt lắm không?”. Mình lắc đầu. Nàng nhìn đăm đăm vào bộ quần áo nhàu nhĩ mình đang mặc, ánh mắt chan chứa thương yêu.
“Anh ăn gì chưa?”. Mình nắm chặt tay nàng, thì thầm (sợ mẹ nàng nghe) :”Đừng lo cho anh”. Nước mắt nàng lại ứa ra. Mẹ nàng quay mặt đi nơi khác, thở dài rồi bảo “H cho em uống thêm ít sữa nhá, lúc nãy uống được có nửa cốc”. Mình cầm ly sữa nóng cho nàng hút. Bà cô nàng đi xuống thấy thế bảo “Người yêu về có khác, nhìn tươi tắn hơn rồi đó”.
Nhà nàng lúc ấy có 6 – 7 người toàn họ hàng. Mình nhìn xuống bộ dạng mình lúc đó, chợt thấy ái ngại vô cùng. Quần kaki đen lùng thùng, sơ mi trắng đã ngả sang nước dưa, giày đen mõm sờn. Không tinh mắt lắm nhìn qua cũng đoán được “gia cảnh” mình lúc đó. Một thằng như này có gì để con cháu người ta trông vào, thậm chí sẵn sàng “chết” vì nó đúng theo nghĩa đen? Đoán chắc ở nhà trên mọi người đang bình luận về “thằng người yêu con H”. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sượng mặt rồi… “Nó đó à? Nhìn cũng không ăn thua nhỉ!”…. “Tưởng dư lào, hóa ra….”… “Ơ nãy là bạn trai con H hả? Tưởng xe ôm?” … bla bla…rồi cấu nhau cười hi hí. Mẹ, nóng mặt thật!
Ra giếng rửa mặt mũi. Ngước lên thấy mấy quả hồng xiêm, với tay nắn bóp túm được 2 quả mềm mềm, ngọt thế không biết, có lẽ đói thì cái éo gì ngọt cũng ngon. Ăn xong lấy vỏ nhè con gà trống đang cong mình gáy ném mấy phát cho bõ ghét, vì nhìn nó bóng bẩy phong độ quá, éo bù cho mình. Nước giếng khơi mát lạnh, tiện thể vục mặt uống một ngụm, nước chảy đến đâu tỉnh đến đó. Rửa ráy xong nhìn quanh giếng thấy vạt ngải cứu xanh rờn, nghĩ thế nào định nhặt một ít, thằng này rán với trứng gà bùi phải biết, nhưng sực nhớ đây không phải nhà mình nên thôi.
Quay vào. Mẹ nàng rót nước vối bảo uống đi cháu rồi thủ thỉ tường thuật toàn bộ diễn biến vụ của nàng. Tóm tắt như sau: Ex về quê nộp hồ sơ xin việc theo chỉ đạo của bố. Trong lúc chờ đợi, bố bắt ở hẳn nhà luôn vì có ra HN cũng chưa giải quyết được gì, nhất lại là ngoài đó có thằng H (tức mình), cái thằng mà bố nàng đang muốn con gái chấm dứt hẳn vì nhìn không triển vọng. Bố nàng tính nóng, nói đi nói lại bèn sửng cồ chửi mắng đập bàn đập ghế, nàng bỏ ra ngoài khóc. Khóc chán, quẫn trí thế nào đưa tay cứa lên mảnh chai trên tường, máu chảy tùm lum, người nhà phát hiện ra bèn chở đi viện băng bó….
Mình cúi mặt nghe không nói một câu. Mẹ nàng tấm tức khóc, nhìn tội tội, cảm giác như mình chính là thủ phạm trong tấn bi kịch của gia đình này.
Trưa bố nàng đi làm về, thấy mình liền vồn vã “H về khi nào đấy cháu?” Bố nàng khi nào cũng tỏ ra vui vẻ thân thiện với mình, đó là điều khiến mình e ngại nhất (giá ông chửi cho vài câu còn đỡ lo đối phó).
Bữa cơm dọn ra, ex cố mò dậy ngồi cạnh (nàng bảo để anh ăn cho tự nhiên). Cơm có mực tươi (thứ mình thích) cá thu, bát canh xương, đĩa nem, rau muống xào và mấy chai bia. Đang đói nên không cần phải khách khí, mình chén tương đối nhiệt tình. Với lại cứ ăn no đi, lát nữa còn nghe bố nàng trình bày bản tham luận dài như báo cáo thành tích của Liên đoàn bóng đá VN trong năm qua. Ex chỉ uống mấy thìa canh rồi ngồi nhìn mình ăn (mình dặn đừng gắp cho anh, bố em lại ngứa mắt thêm). Bố nàng vừa ăn vừa kể chuyện phiếm, không nhắc gì đến chuyện của nàng với mình.
Buổi chiều đỡ nắng ex dẫn mình ra vườn ngồi cho mát. Nhìn quần áo đang mặc, nàng ái ngại “Mai ra chợ em mua cho anh cái quần tử tế mà mặc, nhìn anh lúc mới đến em thương dã man”. Câu nói này khiến mình lặng người một lúc. Ngày trước nàng từng bảo “Anh luôn khiến em thấy thương”. Mình nhướng mày “Thế không yêu hả?”. Nàng “Yêu thương lẫn lộn một mớ thành ra không thể bỏ anh”.
Ngồi nhìn cây cối trong vườn, hái mấy quả hồng xiêm bóc vỏ trao cho nhau, vừa ăn vừa kể về những ngày đầu mới quen. Tay ex vẫn đau, mình cầm xem qua rồi phán “Đúng là thần kinh có vấn đề”. Ex cau mặt tỏ thái độ “Em bị điên mà… Nhiều lúc em cũng chả hiểu mình bị gì trong đầu nữa…”. Loanh quanh thế nào quay sang giận dỗi, mình nghiêm mặt quát “Đừng bao giờ làm những trò tương tự nữa nhé, anh thấy nó nhảm lắm, không đáng”. Nói xong chợt nhận ra mình vừa lỡ lời nhưng vì sỹ diện nên im lặng luôn.
Ex nước mắt ngắn dài ấm ức “Vì ai mà như thế này? Anh nghĩ là vì ai? Ai đã bỏ rơi không quan tâm đến em, luôn chờ em giận dỗi để quay lưng lại ngay ở những lúc tinh thần em khủng hoảng nhất?”. Mình ậm ừ hỏi sao em không nói với anh? Ex sẵng giọng “Em viết cho anh nhưng anh có thèm đọc đâu…. Anh tàn nhẫn với em lắm, anh biết không?”. Mẹ nàng nghe ầm ĩ liền chạy ra hỏi “Có chuyện gì thế?” Mình lí nhí “Dạ không có gì ạ!” trong khi ex vẫn khóc ngon lành. Mẹ ex lại gần bảo “Nó đang…. cháu nên động viên nó đi chứ…. Chuyện bọn mày làm cô bạc cả tóc đây này, khổ lắm…”
Thấy ex vẫn khóc, mẹ nàng hỏi “H này, giờ cô hỏi cháu nhé. Cháu định như thế nào đây? Cháu có hướng gì không, cháu cứ nói với cô?”
Mình ngồi nghệt ra không nghĩ được gì để gọi là lối thoát, bèn bảo “Dạ, cháu thì như nào cũng được…. Cháu chỉ thương H khó xử thôi…”. Mẹ nàng nghe xong chắc chán hẳn, thở dài rồi nói cái gì đó quên mất rồi, đại ý là nếu cả hai cố gắng thì cô sẽ có cách thuyết phục chú… Mình khi ấy chưa đâu vào đâu nên cũng chỉ nước đôi kiểu cháu thì kiểu gì cũng được, tùy vào H nhà cô.
Sau này nghĩ lại vẫn không thể tìm ra câu trả lời nào thực sự vừa hợp lý, vừa thật nhất với suy nghĩ mình tại thời điểm ấy. Chém gió hứa hẹn tương lai rộng mở bla bla…mình éo làm được, nghe giả dối và ảo tung trời không hợp tạng mình…