Kể từ ngày ấy, Đại Bạch Lê từ một cô gái trở thành phụ nữ, từ một nàng dâu trở thành vợ chính thức của Trương Đại Mao, cùng anh ta trải qua hơn hai mươi năm mưa nắng.
Nhưng nỗi đau xé rách da thịt ấy vẫn còn in sâu trong trí nhớ của bà.
Đêm nào Trương Đại Mao cũng như sói đói vồ mồi.
Không còn cách nào khác, dân trong núi sống nghèo khổ, làng xóm không có điện, tivi hay đài phát thanh chỉ là mơ ước xa vời, ban đêm không có bất cứ hoạt động giải trí nào.
Tối đến, thổi tắt đèn, rồi chui vào giường, ngoài việc "làm chuyện đó" với vợ thì thật sự chẳng còn việc gì để làm.
Vì vậy, số trẻ con trong làng ngày một nhiều, mà cuộc sống lại ngày càng nghèo khó hơn. Chuyện đàn ông hẹn hò với đàn bà cũng thường xuyên xảy ra.
Ước mơ lớn nhất của Trương Đại Mao là mong Đại Bạch Lê sinh cho mình một đứa con trai.
Hơn hai mươi năm chung sống, hai người chẳng làm gì ngoài việc cố gắng sinh con.
Từ ngày cưới, Đại Bạch Lê giống như một con lợn nái, mỗi năm sinh một đứa, lục đυ.c đủ thứ, cuối cùng sinh cho Trương Đại Mao bốn đứa con gái, nhưng chẳng đứa nào ra hồn.
Trong đó, hai đứa chết lưu trong bụng, phải nhờ bố của Vương Hải Lượng dùng thuốc phá thai để cứu mẹ chúng. Hai đứa khác sinh ra chưa đầy tháng đã qua đời.
Trương Đại Mao nghĩ rằng mình đã tạo nghiệp, ông trời muốn trừng phạt ông, để ông tuyệt tự tuyệt tôn.
Thế là ông chạy đến miếu Sơn Thần gần đó, quỳ lạy đến chảy máu trán và thề với trời rằng từ nay sẽ không lăng nhăng với phụ nữ trong làng nữa.
Chỉ cần Sơn Thần ban cho ông một đứa con trai hay gái cũng được, ông thà ăn chay cả đời.
Quả nhiên, đến mùa xuân năm sau, bụng của Đại Bạch Lê lại phình to, giống như quả bóng được bơm căng, và đến tháng mười thì bà sinh ra cô con gái thứ năm, Nhị Nha.
Nhưng kể từ khi sinh Nhị Nha, dưới của Đại Bạch Lê như bị đóng lại, không mở cửa thêm lần nào nữa.
Dù hai vợ chồng vẫn chăm chỉ, kiên trì không ngừng, ngày đêm không dứt, nhưng giấc mơ sinh con trai vẫn chưa thành hiện thực.
Vì chuyện này, Trương Đại Mao suốt ngày cãi vã với Đại Bạch Lê, chửi vợ không ra gì, ngay cả một đứa con trai cũng không sinh được.
Đại Bạch Lê không phục, bèn cãi lại: "Không phải đất của tôi cằn cỗi, mà là hạt giống của ông yếu kém. Gieo hạt cà thì đất sao mọc ra dưa chuột được, là do ông không có số sinh con trai."
Trương Đại Mao tức giận: "Đất bà như mảnh đất phèn mặn, gieo cái gì cũng vô ích!!"
Vì không sinh được con trai, Đại Bạch Lê lúc nào cũng cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên trước mặt chồng, và khi đứng trước hàng xóm cũng luôn thấy mình thấp kém hơn.
Con gái họ, Nhị Nha, đã mười chín tuổi, làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, đôi lông mày cong cong như vầng trăng non. Dưới hàng lông mày ấy là đôi mắt đen láy long lanh, chỉ cần chớp mắt thôi cũng đủ khiến đám đàn ông trong làng phải say đắm.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Nhị Nha không tiếp tục học lên nữa vì trường cấp ba nằm ngoài vùng núi, cách hơn hai trăm dặm đường núi hiểm trở. Trương Đại Mao và vợ không nỡ để con chịu khổ nên Nhị Nha trở về làm nông.
Nhị Nha là một cô gái miền núi năng động, nhiệt tình, thấy đám trẻ con trong làng năm xã chạy nháo nhào khắp nơi, không ai chăm sóc, cô tự nguyện đảm nhận vai trò cô giáo dạy tiểu học, tụ tập đám trẻ lại để dạy chữ.
Nhìn con gái ngày một lớn, càng ngày càng xinh đẹp, duyên dáng, Đại Bạch Lê cũng thấy nôn nao trong lòng.
Con gái lớn rồi, đến lúc phải tìm chồng thôi. Con gái lớn không giữ được lâu, giữ càng lâu chỉ càng thêm lo… Tình yêu đang đánh thức trái tim tuổi thanh xuân của cô gái.
Tối đó, Đại Bạch Lê trằn trọc mãi không ngủ được, lăn qua lăn lại trong chăn.
"Ông nó ơi, ông nói xem chuyện này nên làm thế nào?"
Trương Đại Mao nghiến răng nói: "Làm sao nữa? Cứ để kệ! Nhưng tuyệt đối không thể để Nhị Nha với Vương Hải Lượng ở bên nhau, con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngựa không biết mặt dài, bò không biết sừng cong!!"
"Con gái lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải gả đi. Gả cho ai chẳng như nhau, đàn ông với đàn bà chẳng phải đều giống nhau à?"
Trương Đại Mao nói: "Bà biết gì! Con gái mình là ngọc quý, gả nó ở lại trong cái xó núi này là uổng phí. Tôi muốn gả nó ra khỏi núi, vào thành phố, để sống cuộc sống của người thành thị. Sống trong nhà to, uống rượu Tây, lái xe sang, đến lúc đó vợ chồng mình cũng được thơm lây."
Trương Đại Mao nhất quyết không để Nhị Nha ở bên Vương Hải Lượng, ông muốn con gái phải bay ra khỏi vùng núi này.
Ông đã có tính toán từ lâu, dân thành phố sống tốt hơn biết bao, ăn thịt, sữa trứng, uống sữa bò và nước trái cây, thậm chí đánh rắm cũng thơm hơn người ở quê.
Nhị Nha là tấm vé cuộc đời của ông, ông còn hy vọng con gái sẽ giúp ông thoát nghèo.
Đại Bạch Lê sung sướиɠ gật đầu, nói: "Đúng vậy, không thể để nó cưới Vương Hải Lượng. Ông nó, vẫn là ông suy nghĩ thấu đáo."
Nói xong, Đại Bạch Lê ôm lấy eo chồng, cơ thể cọ cọ vào người ông… Trương Đại Mao cũng hừng hực khí thế, xoay người ôm lấy vợ, hai người quấn lấy nhau, làm vài chuyện chẳng đứng đắn gì…