Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ra Khỏi Núi

Chương 20: Hang Núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gấu đen từ trên cao lao xuống, đè Vương Hải Lượng ngã nhào. Dù đã bị đâm trúng nhưng nó không chết ngay, mà còn điên cuồng cắn vào đầu anh.

Hải Lượng rụt cổ lại, dùng sức đẩy đầu mình lên chống vào cằm con gấu, không để nó tới gần. Một người một gấu tiếp tục lăn tròn, nó cắn xé da thịt anh, anh giằng xé từng thớ thịt của nó.

Một phút sau, sức lực của gấu đen dần yếu đi, động tác chậm lại và cuối cùng, nó bất động. Máu của nó đã chảy cạn, trái tim bị con dao đâm thủng một lỗ lớn.

Lúc này, Hải Lượng mới cảm thấy mình kiệt sức. Người anh ướt đẫm mồ hôi, miệng phả ra từng đợt khói trắng.

Trên sườn núi, Nhị Nha òa khóc, cô loạng choạng chạy xuống, lao vào Hải Lượng.

"Hu hu... Hải Lượng ca, anh sao rồi? Có bị thương không? Anh đừng chết mà... hu hu..."

Hải Lượng khẽ cười, đưa tay xoa đầu Nhị Nha, rồi cố sức lật xác gấu đen sang một bên và từ từ đứng dậy từ lớp tuyết.

"Ngốc à, anh không sao, đừng khóc..."

Nhìn thấy Hải Lượng không bị gì nghiêm trọng, Nhị Nha mới thở phào nhẹ nhõm rồi lao vào ôm anh thật chặt. "Làm em sợ chết khϊếp! May mà anh không sao. Có bị thương chỗ nào không?"

Vương Hải Lượng bị vài vết thương không nghiêm trọng lắm. Quần áo anh bị gấu xé rách, hai cánh tay bị vuốt sắc của nó cào sâu thành những rãnh máu, máu chảy không ngừng. Móng vuốt gấu có độc, nhưng không lo, vì anh vốn là thầy thuốc nhỏ của núi Đại Lương.

Hai bên sườn bị gấu đập vào nhưng không hề hấn gì, nhờ chiếc áo lông sói dày cộp đã giúp anh giảm đáng kể lực tác động.

Hải Lượng đỡ Nhị Nha dậy, nói: "Không sao rồi, chúng ta phải đi thôi, trời sắp tối rồi, cần tìm chỗ nghỉ qua đêm, nếu không sẽ bị đóng băng mà chết... Tiếc là mất một tấm da gấu quý giá, nhưng chúng ta đang chạy thoát thân, không có thời gian để lột nó."

Anh lại nắm lấy tay Nhị Nha, kéo cô đi về phía một ngọn đồi gần đó, bỏ lại phía sau một bãi chiến trường hỗn loạn.

Cách nơi Hải Lượng và gấu đen đấu nhau chưa đầy một cây số, có một cái hang. Đó là nơi anh thường nghỉ ngơi mỗi lần lên núi. Hang này gần như là ngôi nhà thứ hai của anh trên núi Đại Lương.

Mỗi khi lên núi hái thuốc hay săn bắn, mệt quá, anh đều ghé vào đây để nghỉ. Có lúc, anh ở trong hang suốt ba, bốn ngày mà không về nhà.

Bên trong hang có đủ mọi thứ: củi khô, nến, lương thực, cả thảm da gấu và da sói mà anh từng săn được.

Một đống lửa trại nhanh chóng được nhóm lên, nhiệt độ trong hang lập tức ấm dần lên. Củi khô cháy rực, ánh lửa chiếu đỏ gương mặt của cả hai.

Sau khi ăn chút lương khô, Hải Lượng hỏi: "Nhị Nha, em có lạnh không?"

Nhị Nha đáp: "Lạnh chứ, anh ôm em đi, ôm thì em sẽ hết lạnh."

Anh liền ôm cô vào lòng, dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho cô.

"Nhị Nha, anh xin lỗi vì đã kéo em ra đây chịu khổ. Em có hận anh không?"

Cô lắc đầu: "Không hận đâu. Được ở bên anh, dù khổ thế nào em cũng không sợ."

Khuôn mặt Nhị Nha ửng hồng, cô cúi đầu thấp dần, thấp dần, rồi nép vào l*иg ngực anh.

Đôi tay của cô cũng bắt đầu không yên, lén lút nắm lấy tay Hải Lượng, từ từ luồn vào bên trong áo mình.

Trái tim Hải Lượng lập tức rung lên, anh hiểu rõ cô bé muốn gì. Hai người đã yêu nhau, nhất định phải nhanh chóng biến tình cảm này thành sự thật, tránh để đêm dài lắm mộng.

Cơ thể anh run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh không kìm lòng được mà cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Nhị Nha, rồi dần dần hôn lên má thơm ngát của cô.

Nhị Nha như bị sét đánh trúng. Đôi môi của người con trai đã khiến cô bừng tỉnh và tan chảy. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, chưa từng có người con trai nào chạm vào đôi môi cô suốt mười chín năm qua. Trái tim cô đập rộn ràng, không thể kiềm chế nổi cảm xúc đang dâng trào.

Cô gần như ngất đi, hơi thở trở nên dồn dập, cơ thể mềm nhũn, khuôn mặt đỏ như mảnh vải lụa.

Cơ thể cô dần ngã xuống, mềm mại như một con rắn nước không xương, uốn éo và lả lơi.

Cô nhìn anh đầy tình cảm, và anh cũng đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cả hai trao nhau những cái nhìn dịu dàng sâu thẳm.

Cuối cùng, tay của Hải Lượng đã lần đến chiếc cúc áo của Nhị Nha, nhẹ nhàng kéo ra. Chiếc áo hồng của cô bé bung ra, để lộ hai bầu ngực trắng nõn như hai con chim bồ câu non vừa sải cánh ra khỏi tổ.

Anh nhìn thấy hết mọi vẻ đẹp mà cô gái thẹn thùng giấu kín. Ánh lửa trại bập bùng khiến cô càng trở nên quyến rũ hơn.

Khi cô uốn éo lần thứ hai, vòng eo thon thả của cô cũng đã hiện ra, cơ thể trắng mịn như đàn cừu trên thảo nguyên.

Đôi môi của anh tiếp tục hôn cô, từ má xuống cổ. Đôi môi của người đàn ông như có sức mạnh ma thuật, khiến cô không thể kháng cự.

Luồng điện mạnh mẽ chạy qua cơ thể cô, đốt cháy từng tế bào. Nhị Nha như bị thiêu rụi trong ngọn lửa đam mê, những cột trụ tinh thần của cô sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Tất cả các hàng rào phòng vệ trong cô bị phá vỡ hoàn toàn, cô run rẩy như chiếc lá trong cơn mưa gió.

Cuối cùng, thân hình mạnh mẽ của Hải Lượng bao trọn lấy cô, và trái tim anh hoàn toàn mê đắm khi mở ra chương đầu tiên trong cuộc đời cô từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »