Chương 17: Bỏ Trốn

Vương Hải Lượng không ngờ rằng, quyết định bỏ trốn hôm nay là bước ngoặt khiến anh ân hận suốt đời.

Trong những năm tháng sau này, anh phải trả một cái giá đắt cho hành động bồng bột này. Cái giá ấy khiến cả cuộc đời anh ngập trong đau khổ và hối hận, lương tâm luôn bị dằn vặt, không lúc nào yên ổn.

Vì Nhị Nha, sau lần bỏ trốn này, đã mất tích vĩnh viễn. Cô gái ấy rơi xuống một khe núi và biến mất suốt 20 năm.

Hai mươi năm sau, khi nghĩ lại cảnh bỏ trốn hôm ấy, Hải Lượng mới nhận ra mình ngây thơ đến mức nào, và nỗi đau xé lòng ập đến.

Lúc đó, Hải Lượng nắm tay Nhị Nha rời đi, chỉ còn lại tiếng la hét như mổ heo của Trương Nhị Cẩu vang vọng trên nền tuyết trắng.

Cùng lúc Hải Lượng và Nhị Nha bỏ trốn, nhà của Trương Nhị Cẩu ở Gò Nả náo loạn như có chuyện lớn.

Trương Đại Mao, thím Đại Xuyến và Tôn Thượng Hương vừa bàn xong chuyện sính lễ, của hồi môn và tiệc cưới. Khi họ bước từ phòng bắc sang phòng tây để xem hai đứa trẻ ra sao thì sửng sốt phát hiện phòng trống trơn. Không thấy Nhị Nha đâu, mà Trương Nhị Cẩu cũng biến mất.

Họ tìm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng hai đứa. Thím Đại Xuyến bắt đầu lo lắng:

"Sao lại thế này? Bọn trẻ đi đâu rồi?"

Trương Đại Mao bối rối tự an ủi: "Có lẽ... chúng đi vệ sinh thôi mà."

Thế là ông ta liền hét lớn về phía nhà vệ sinh: "Nha ơi, con có ở trong đó không? Con đi vệ sinh sao lâu thế? Con làm gì mà lâu vậy...?"

Hét một hồi vẫn không thấy ai trả lời, họ mới biết rằng cả Trương Nhị Cẩu và Nhị Nha đã biến mất.

Đang lúc họ hoang mang không biết làm gì, thì cửa lớn đột ngột bật mở. Trương Nhị Cẩu, mặt mày bê bết máu, cà nhắc lao vào nhà.

Sau khi bị đánh gục, hắn phải mất một tiếng mới gượng dậy được. Đến khi đứng lên thì Hải Lượng và Nhị Nha đã biến mất từ lâu.

Trương Nhị Cẩu lảo đảo, cố hết sức chạy về nhà, vừa thấy Trương Đại Mao và mẹ, hắn bật khóc:

"Đại Mao thúc, mẹ ơi! Nhị Nha… bị thằng chó Vương Hải Lượng bắt đi rồi!"

"Cái gì?" Trương Đại Mao giật mình, vội hỏi: "Chúng nó chạy đi đâu rồi?"

Trương Nhị Cẩu nói: "Chúng nó bỏ trốn rồi. Bọn chúng định rời khỏi Đại Lương Sơn, ra ngoài sống, và sẽ không bao giờ quay lại."

"Chết tiệt!" Trương Đại Mao tức đến nỗi nhảy dựng lên, mắt nổ đom đóm, loạng choạng suýt ngất xỉu.

Điều mà ông lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Thằng Vương Hải Lượng quả nhiên không phải người tốt, lại dám dắt con gái mình bỏ trốn.

Ông cảm thấy l*иg ngực khó chịu, cổ họng ngọt ngọt, rồi phun ra một búng máu tươi, làm Tôn Thượng Hương và thím Đại Xuyến hoảng hồn lao tới đỡ lấy ông.

Sau khi vỗ vỗ ngực, Trương Đại Mao mới dần dần tỉnh táo lại, mở mắt ra, nghiến răng chửi lớn: "Vương Hải Lượng! Cái đồ khốn nạn! Ông sẽ không tha cho mày! Mọi người, đuổi theo!"

Trương Đại Mao đẩy hai người phụ nữ ra, lảo đảo lao ra cửa, đứng giữa đường hét lớn. Tiếng hét của ông lập tức thu hút hai, ba mươi người bà con họ hàng trong thôn kéo tới.

Ông ra lệnh cho mọi người mang theo vũ khí, truy đuổi Hải Lượng và Nhị Nha. Nếu gặp Vương Hải Lượng, đánh chết không tha, gϊếŧ người ông sẽ đi đền mạng!

Những người trong họ Trương đều sẵn sàng, xoa tay chực chờ, liền theo Trương Đại Mao chạy thẳng lên Đại Lương Sơn, đuổi theo hướng mà Hải Lượng và Nhị Nha đã bỏ trốn.

Lúc này, Hải Lượng nắm tay Nhị Nha tiến sâu vào núi Đại Lương. Hai người như những con chim vừa được thoát khỏi l*иg, tràn đầy niềm vui sướиɠ.

Đây là lần đầu tiên Nhị Nha bước chân vào núi, lòng cô ngập tràn niềm vui khó tả.

Trước mắt họ là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ. Bầu trời xanh ngắt, trong veo như vừa được rửa sạch, vài đám mây trắng bồng bềnh trôi trên cao. Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, biến cả núi Đại Lương thành một thế giới khoác lên mình chiếc áo bạc.

Từ xa, những con rắn bạc uốn lượn trên các dãy núi nhấp nhô, còn những cánh rừng nguyên sinh bị tuyết đè nặng, nằm rải rác dọc theo sườn núi. Cánh đồng xung quanh trống trải, không gian ở vùng núi này trong lành đến lạ thường.

Đây là mùa đông. Nếu là mùa hè, cảnh sắc ở Đại Lương Sơn sẽ còn đẹp hơn nữa. Khắp nơi sẽ là màu xanh của cây cối, hoa cỏ tươi tốt nở rộ, bướm lượn tung tăng, ong bay qua lại giữa những bông hoa, lúc bay về, lúc lại bay đi.

Nhưng Nhị Nha không có may mắn được chứng kiến cảnh đẹp ấy, vì cô chưa từng thấy thế giới trên núi bao giờ.

Đại Lương Sơn quá cao và quá hiểm trở, không chỉ có sói hoang, ong độc, rắn độc, mà còn có gấu xuất hiện. Con gái không thể leo lên núi được, mà dù có lên, cũng khó mà trở về an toàn.

Trên núi không có đường, con đường duy nhất chỉ là một lối mòn đầy bùn đất, được người đi săn và một số ít người từ trên núi giẫm lên mà tạo thành.

Con đường ấy rất khó đi, chỉ rộng khoảng một, hai gang tay, và đoạn đi qua đỉnh Bất Lão lại càng dốc hơn. Đường đi nằm ngay trên vách đá dựng đứng, một bên là vách núi cao vυ"t không thể trèo qua, một bên là vực sâu thăm thẳm không đáy. Chỉ cần trượt chân, sẽ mất mạng ngay lập tức.