Chương 1: Xem Mắt

Trước khi kết hôn, Vương Hải Lượng đã từng xem mắt đến năm lần.

Lần đầu tiên anh xem mắt là con gái lớn nhà lão Tôn mù ở phía Đông làng.

Hồi đó, ở quê chưa thịnh hành chuyện yêu đương tự do, việc hôn nhân của con cái đều do bố mẹ lo liệu hết.

Khi mẹ Hải Lượng dẫn con trai vào nhà lão Tôn mù, anh chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Vì cô gái đó gầy nhom, chẳng có tí thịt nào, trông không được đầy đặn, mắt thì nhỏ, làm lụng nặng nhọc khiến lưng cô cong vẹo, trông giống như một con tôm khô còng queo.

Anh không thể ôm một con tôm khô cả đời được...

Lần thứ hai anh xem mắt là với con gái thứ hai của nhà thợ rèn Lý ở Lý Gia Trang.

Có lẽ vì suốt ngày đi theo cha mình rèn sắt, nên cô gái đó có thân hình như cái cối xay đá.

Cô ấy to lớn, vai rộng eo thô, trông như một cái thùng dầu, đầu giống như một cái bồn nước, hai môi dày cộp như hai chiếc cán lăn bột. Cười lên một cái, hàm răng vàng loét như cái nồi đất ba năm chưa chà rửa.

Khi Hải Lượng bước vào gian nhà phía Tây của thợ rèn Lý, chân anh chưa kịp đứng vững thì cô gái đã nhanh như cú mèo lao tới ôm chầm lấy anh, đè ngã anh xuống chiếc giường đất, cái miệng như cái rổ xông thẳng tới.

"Anh Hải Lượng, em thích anh chết mất..." Hải Lượng chưa kịp hiểu chuyện gì, một cái "chụt", đôi môi dày của cô ấy đã để lại hai vết hằn răng đều đặn trên má anh.

May mà anh né kịp, nếu không một miếng thịt trên mặt đã bị cô ấy cắn mất rồi, suýt nữa thì cô nuốt vào bụng.

Khi anh đẩy được thân hình khổng lồ của cô gái ra, hoảng loạn bỏ chạy khỏi nhà thợ rèn Lý, cô ấy vẫn còn gọi tên anh trong nhà.

Từ đó về sau, Hải Lượng sợ quá không dám bén mảng đến nhà thợ rèn Lý suốt ba năm liền...

Lần thứ ba anh xem mắt là với con gái độc nhất của bà goá họ Trương ở phía Tây làng.

Cô ấy là học sinh trung học, nhưng thi trượt đại học nên quay về quê làm nông.

Khi Hải Lượng nhìn thấy cô gái lần đầu tiên, anh đã choáng váng, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của một mỹ nhân truyền thuyết.

Cô ấy có mái tóc dài dày, làn da trắng mịn, dáng người không béo không gầy, dưới hàng mi dài là đôi mắt to đen láy như ngọc trai.

Vẻ đẹp của cô làm trái tim Hải Lượng dậy sóng, không kiềm chế được mà nắm lấy tay cô.

Cô không từ chối, e thẹn, đôi má đỏ hồng như quả lựu chín tháng tám.

Nhưng cô gái ấy cuối cùng không lấy Hải Lượng làm chồng. Vì khi mẹ Hải Lượng chuẩn bị sính lễ để đến nhà bà goá họ Trương dạm hỏi, bà ta đã gả con gái cho một người giàu có ở thành phố.

Mẹ Hải Lượng không cam lòng, liền hỏi: "Bà Trương, sao bà nói mà không giữ lời?"

Bà Trương đáp: "Lấy chồng thì phải mặc đẹp, ăn no. Con gái tôi lên thành phố được ăn ngon mặc đẹp, ai mà muốn ở lại cái xó nghèo này? Nhà các người chẳng xứng chút nào, không tự soi gương mà nhìn lại mình à?"

Thế là mẹ Hải Lượng bị cho leo cây, bà Trương đưa con gái đi mất.

Cô gái đi trong nước mắt, lưu luyến không nỡ, đứng nhìn về phía nhà Hải Lượng rất lâu... rồi cô ấy đi và không bao giờ trở lại.

Sau này, hình bóng của cô gái ấy cũng dần mờ nhạt trong tâm trí Hải Lượng.

Trải qua ba lần xem mắt thất bại, mẹ Hải Lượng cảm thấy nản lòng và đặc biệt tức giận, chỉ trách con trai mình vô dụng.

"Không có con nối dõi là bất hiếu lớn nhất", trẻ con trên núi thường lấy vợ sớm, nhiều người chưa đến hai mươi đã kết hôn rồi, nhìn con trai ngày càng lớn, mẹ Hải Lượng lo lắng không yên.

Bà chọc tay vào trán con, mắng: "Mày là đồ ngu! Ngay cả vợ mà cũng không lấy nổi, sống làm gì nữa? Chết quách đi cho rồi! Con chim tốt như vậy, thế mà mày để bay mất!"

Hải Lượng ném đôi đũa xuống bàn, phân bua: "Mẹ à, không phải con vô dụng, mà là con không thích họ!"

Mẹ Hải Lượng tức giận nói: "Thế mày thích ai? Con gái thiên hạ có khác gì nhau đâu? Buổi tối kéo đèn tắt đi, vào ổ rồi thì có khác nào con lợn nái đâu, chỉ cần không thiếu bộ phận, đẻ con là được."

"Thế mẹ cưới cho con hẳn một con lợn nái luôn đi..."

Bố của Hải Lượng, ông Vương Khánh Tường, một thầy thuốc Đông y già, ngồi bên cạnh phì phèo hút thuốc. Ông thổi sạch tro thuốc trong tẩu, gõ gõ vào chân bàn, rồi cuộn lại cất vào thắt lưng. Cuối cùng, từ trong bộ râu quai nón, ông phun ra một câu: "Không thể trách thằng nhỏ được, giờ người ta thực dụng lắm, ai bảo thôn Đồi Cỏ nghèo quá? Con gái đi mất rồi…"

Hải Lượng chẳng buồn nghe bố mẹ lải nhải, nổi giận vác súng săn, kéo theo con chó săn rồi bước ra khỏi nhà, thẳng tiến lên núi Đại Lương, ba tháng trời không về.