Nhật Tư đối với việc bị cả nhà biết được bí mật của bản thân luôn trong trạng thái ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, tối đó cùng mọi người ăn cơm cậu chỉ chăm chăm ăn cơm trắng đến nổi bị má mắng vài câu mới dám vươn tay gắp cá gắp rau.
Chị ba nhìn Nhật Tư một bộ dạng như vậy cứ cười tủm tỉm cả ngày, thích thú không dừng được, tối tối còn ra ngoài hiên mắc võng nằm điện thoại kể chị hai nghe nữa làm Nhật Tư bản tánh đã dễ ngượng lại càng ngượng thêm.
Ông bà Trịnh với việc nam cùng nam nữ cùng nữ vốn không kiêng kỵ gì, nói trắng ra cũng đều là hạnh phúc của một con người thôi, họ sống như thế nào, yêu ai ra sao đều do họ quyết định cả, con người sinh ra là để yêu thương mà, dù rằng người ta không hoàn hảo. Bởi chúng ta sinh ra là để hoàn thiện nhau.
"Thằng Tư dậy đi mày, cô Tám mày hẹn người ta 9 giờ sáng đó mà bây giờ mày còn ngủ nữa" tiếng má Trịnh từ bên ngoài vọng vào oanh oanh cả nhà, Nhật Tư bên trong kéo mền kéo gối chùm lên đầu ngăn nghe được tiếng gọi thân thương của má.
"Trịnh Nhật Tư dậy đi, nhanh lên, không là một lát má mang cả cái tủ sách kia của mà đem nhóm lửa hết!".
"Á con dậy rồi mà má" tuyệt, đυ.ng đến chỗ ngứa của cậu rồi, dù là cái gì chứ sách là thứ Nhật Tư vô cùng thích. Cái tủ mà má nói thật ra không phải một đâu, tận ba cái lận. Nhìn quanh căn phòng ngủ của cậu ngoài chiếc giường, một tủ quần áo, một bàn làm việc chứa đầy ắp giấy tờ văn kiện ra thì ba bức tường đều bị che bởi một tủ gỗ cỡ đại.
Nhật Tư có niềm đam mê mãnh liệt với sách, từ những năm 13, 14 tuổi cậu đã bắt đầu tìm đọc những quyển sách mang nhiều chủ đề khác nhau ở thư viện trường nhờ vậy mà cậu luôn đứng nhất khối điểm môn văn thời còn học sinh, giành cả giải nhất học sinh giỏi môn Ngữ văn cấp huyện đến cấp tỉnh luôn mà.
Bắt đầu lên cấp ba tiền tiêu vặt được má cho nhiều thêm chút nên cậu tích góp, để giành mua sách về đọc, số sách ở thư viện không đủ với Nhật Tư đâu. Từ sách nước ngoài, thể loại gì chỉ cần muốn đọc Nhật Tư liền quyết tâm mua bằng được đến nổi nhịn ăn vặt để mua luôn.
Còn nhớ có lần, quyển Đảo mộng mơ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh xuất bản Nhật Tư đã đi vay chị ba với chị hai mỗi người một ít để mua được bản đặc biệt mấy ngày sau liền bị má phát hiện đem ra phạt quỳ trước bàn thờ ông bà cố nữa, năm đó hình như cậu lớp 9.
"Ăn mặc cho nhìn được được vào, đừng có áo sơ mi quần tây thắt cà vạt như lúc mày ra tòa đấy con. Trời ơi.." má Trịnh bên ngoài vừa châm trà cho ba Trịnh vừa nói, còn chưa dứt câu đã phải nín họng vì khỏi phải nói, Nhật Tư thật sự mặc đồng phục đi làm rồi.
"Chứ biết mặc gì hả má, con đó giờ toàn mặc vầy thôi" Nhật Tư chán nản buông thõng tay áo sơ mi dài, chỉ thiếu mỗi ghim cài áo ghi chữ Luật sư Trịnh Nhật Tư nữa là vừa ra tòa luôn. Tủ đồ của cậu đó giờ toàn áo sơ mi cùng quần tây đen, với số ít áo thun mặc ra ngoài thôi phần còn lại là đồ ở nhà, không lẻ mặc áo thun đi gặp mặt người ta hả.
"Mày có mấy cái áo thun đó con, mặc với quần jean đi sao cứ gò bó quá vậy ông con ơi" lắt đầu nhìn con trai rồi dắt tay cậu đi vào phòng. Thật thì Nhật Tư trước giờ có từng hẹn hò gì với ai đâu, mấy chuyện như này không biết cũng là phải mặc dù cậu cũng hai mươi bảy rồi.
Nhà Nhật Tư hồi trước cũng không phải giàu có gì đủ ăn đủ mặt thôi, sau này được cả 3 đứa con đứa nào cũng thành công nên thành ra cũng thuộc dạng giàu có trong tỉnh, chỉ cần nói đến nhà họ Trịnh người ta tức khắc tự biết. Nhật Tư dù làm việc cho Nhà nước, lương không nói là cao cũng không nói là thấp nhưng cũng để dành mua được con xe Toyota thương hiệu Nhật Bản chứ bộ, lâu lâu đèo má đi chợ nhìn cũng oách lắm, cho mấy bà hay ganh ghét lát con mắt chơi.
Lái xe vào chỗ đỗ Nhật Tư còn nhớ câu nói má dặn trước khi cậu ra khỏi nhà.
"Ăn nói với người ta đàng hoàng, mới vô đừng có dò hỏi thông tin gia đình hoàn cảnh gì nhen để lại ấn tượng tốt chút.." vân vân và mây mây nhiều thứ khác nữa nhưng cậu không để tâm lắm. Mở cửa xe bước ra nhìn xung quanh định hình được quán cà phê má nói cậu mới bắt đầu thấy hồi hộp, đây là lần đầu Nhật Tư đi xem mắt, lại còn là người
Đồng giới.