Xế chiều vừa từ cơ quan về đẩy cổng đi vào nhà, Nhật Tư đã thấy rõ mồn một bóng dáng bà Tám Mai đầu xóm rồi. Bả mà ở nhà ai thì tức khắc tự hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Dù xa dù gần cả cái huyện này duy nhất có mỗi bà Tám Mai làm cái nghề mai mối uy tín, 10 cặp thì hết 9 cặp là đến với nhau rồi nên bà Tám rất được bậc phụ huynh nhờ tới, vừa giúp được tụi trẻ đến với nhau vừa kiếm được chút ít lợi nhuận bà Tám dễ gì bỏ qua.
Hôm nay bà mai tới nhà, Nhật Tư gáng nhớ coi trong nhà mình dòng họ mình còn ai chưa lập gia đình không chứ nếu không cần nghĩ thì chắn rằng do má cậu mời bà Tám đến rồi còn gì. Chị hai gả chồng gần 10 năm rồi đẻ được thằng Tí cũng đâu 7 tuổi hơn, còn chị ba thì mới nhóm họ mấy tháng trước, cuối tháng 11 này là cưới luôn rồi vậy thì nhà họ Trịnh này còn ai cô đơn ngoài Luật sư Trịnh nữa.
"Mày làm gì về tới rồi mà không vô nhà đi Tư?" má Trịnh ngồi uống trà với bà Tám ngoài hè, bộ ghế đá đặt đó là Nhật Tư được khách hàng tặng khi thắng kiện đâu đó 1, 2 năm trước, đem về định để hiên nhà mà chỗ đó tía hay cột vòng nằm nên đành dời ra ngoài hè cho nó phơi nắng phơi gió.
"Dạ thưa má, thưa cô Tám con mới về" Nhật Tư nghe tiếng má gọi mà giật mình, thở một hơi dài rồi đi tới phía bà.
"Tư nay chắc cũng tới tuổi lập gia đình hen, cô Tám với má con đang bàn tính làm mai cho con vài người thử xem" bà Tám làm cái nghề này không ít người ghét bà bởi chuyện tình cảm mấy ai muốn bị sắp đặt đâu chứ, nhưng thật chất bản tánh bà vốn hiền hậu lại rất thích giúp đỡ người khác một vài người không hiểu lại trách oan cho bà.
"Dạ.. con chưa có muốn lấy vợ đâu má, chuyện này cứ từ từ..".
"Mày nín, tao với chị Tám bàn rồi. Má thừa biết mày mà con, má đẻ mày ra mà mà như nào má cong không hiểu hay sao. Khỏi nói nhiều, chủ nhật này đi gặp mặt người ta" mẹ Trịnh nhìn con trai đang lúng túng không khỏi đau lòng, thật lòng không phải muốn bắt ép cậu chuyện này chỉ là muốn cậu sống thật với chính mình.. con trai bà, bà đã sớm nhìn thấu rồi.
"Má ý con là..".
"Má biết, là nam nhân, nghe chị Tám nói thằng nhỏ này được lắm, mặt mày sáng sủa lại có công ăn chuyện làm ổn định dư giả con khỏi có lo nghen" cả hai lần bị ngắt lời Nhật Tư bị chính má của mình đưa đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
"Tư nè con đừng có sợ, chuyện này thời nay thoáng lắm rồi vả lại tía má con cũng đâu có trách cứ gì đâu, đời người mình chỉ sống có một lần thì cứ sống sao cho nó trọn vẹn đi con" bà Tám thực ra lúc nghe bà Lệ - vợ ông Trịnh tìm đến nhờ mai mối cũng không lấy làm lạ, dù sao trong nhà cũng còn thằng con út chưa lấy vợ. Nhưng rồi càng bất ngờ hơn khi nghe bà Lệ nhờ bà giới thiệu một nam nhân tốt cho Nhật Tư thì bà Tám mới vỡ lẽ ra.
"Má.." Nhật Tư nước mắt không ngăn được rơi rồi, cậu vì chuyện này mà suốt mấy năm trời cứ thấp thỏm không yên, phần vì sợ gia đình không chấp nhận được lại làm tía má thất vọng, phần vì sợ người đời cười chê chỉ trích. Từ khi còn là sinh viên, Nhật Tư đã biết được tính hướng của mình, chỉ là cậu giấu quá kỹ.
"Khóc gì, má đánh mắng mày à thằng này. Đừng sợ, tía má và cả hai chị không trách con chỉ cần con hạnh phúc là vui rồi, mặc kệ người ta nói gì cứ sống cho mình thôi, không chừng sao này người ta vì thấy con quá đỗi hạnh phúc mà sinh ghét đó mà!" mẹ Trịnh ôm lấy con trai cao lớn vỗ về, từ lâu rồi bà không còn thấy cậu khóc nữa dù cho đã nhiều lần những đêm khuya không ngủ được đi ngang phòng Nhật Tư nghe thấy tiếng thút thít.
Chuyện cậu thầm giấu mấy năm trời không cần nói cũng bị biết hết rồi.