Chương 9

Tháng 3 năm 2017 là học kỳ 2 của năm hai đại học. Chúng tôi chuẩn bị bắt đầu cho kỳ thực tập. À, đúng rồi, vào mùa đông năm 2016 tôi có được học bổng và giấy chứng nhận sinh viên ba tốt mà tôi theo dõi đã lâu. Anh nói rằng tôi thích hư danh, nhưng nó không phải là sự thật. Tất nhiên, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc khi trở thành một ai đó, nhưng anh thì không. Tôi sợ làm anh buồn vì vậy tôi không nói gì cả.

Khi tôi đến Cáp Nhĩ Tân, tôi đã mua cho anh một đôi giày thể thao trên phố Trung tâm. Sau đó, anh đã đăng lên Moments và nói rằng: “Hãy nhớ thật kĩ cô gái đã tặng bạn đôi giày thể thao đầu tiên.” Đây lại là lần đầu tiên khác, và tôi thật may mắn.

Khi trường học bắt đầu vào tháng 3, tôi có ít lớp hơn và kỳ thi lấy bằng lái xe đã kết thúc, rất thú vị khi nói về kỳ thi lấy bằng lái xe ấy. Tôi đã làm việc trong một tiệm cơm ở thành phố S trong suốt kỳ nghỉ hè năm nhấtvà anh đã đi cùng tôiNăm hai là lần đầu tiên tôi tự mình đi, nhưng không, anh lại đi cùng tôi. Sau đó là năm ba tôi vẫn có anh bên cạnh. Đến năm tư, anh hỏi tôi rằng có muốn anh đi cùng không. Đương nhiên là tôi đã trả lời có rồi, sao tôi có thể từ chối anh được chứ. Rồi tôi được anh tháp tùng suốt chặng đường và lấy được bằng lái xe. Anh vẫn vậy, đã luôn đồng hành cùng tôi, ảnh trên giấy phép lái xe của chúng tôi đều có phông nền giống nhau, đều là ảnh mặc đồng phục học sinh trên nền trắng khi chúng tôi nhập học.

Đầu tháng 4, chúng tôi đến hồ hoa sen. Lúc đó hoang vắng lắm, hoa chưa nở, nước cũng không nhiều, sợ sau khi đi thì không còn cơ hội đi nữa, cho nên chúng tôi tranh thủ đi xem khung cảnh tĩnh mịch ấy. Trước khi kết thúc năm học, phải chia xa vào tháng bảy, chúng tôi lại đến hồ. Lần này hoa nở trông rất đẹp, chúng tôi đạp xe song song với nhau, cùng lướt qua mọi nẻo đường. Tuy lần thứ hai khung cảnh đẹp hơn lần đầu nhưng những xúc cảm lại chẳng dào dạt như ban đầu nữa, không như mong đợi của tôi. Vì vậy, tôi mất kiên nhẫn rồi từ từ rời đi.

Có lẽ chúng tôi đều biết rằng không có nhiều thời gian ở bên nhau như bây giờ nên chúng tôi đều rất trân trọng nó. Cuối tháng tôi nói cùng đi Bến Thành ngắm biển với nhau. Sau đó chúng tôi mua vé và đến quảng trường Hình Hải trước, tiếc là lúc đó đang sửa chữa nên không thấy được gì nhiều. Sau đó chúng tôi đến thủy cung, chụp ảnh tập thể trước bể cá. Anh còn trò chuyện với chú cá nhỏ như một đứa ngốc. Anh nắm tay tôi khi băng qua đường hầm dưới biển và nói rằng đừng sợ. Vô số chi tiết nhỏ như thế này đã khiến tôi từ từ rơi vào lưới tình, dần dần chìm vào tình yêu, trở nên không giống với chính mình, trở nên thiếu quyết đoán.

Trong kỳ nghỉ lễ tháng Năm, chúng tôi đã đi đến hẻm núi, đi thuyền, còn cãi nhau một trận. Anh nói rằng biểu cảm của tôi quá cứng khi tôi chụp ảnh, và không đẹp bằng dì bên cạnh. Có lẽ lúc đó tôi không tự tin, giống như gái quê, chỉ mặc đồ thể thao, đi giày thể thao, chụp ảnh mà không cười. Về sau, tôi đứng trên vách núi nhìn về phía dưới vách núi, cảm thấy vô hạn, con người thật sự quá nhỏ bé, tôi chỉ muốn đi ra ngoài xem nhìn xem thế giới rộng lớn, nhìn phong cảnh khác nhau, người khác nhau.

Khi tôi không vui, tôi sẽ đi rất nhanh. Sau đó anh đuổi theo, kéo tôi lại để xin lỗi, tôi cứ thế mà tha thứ cho anh. Nhưng hồi trước tôi biết mình không phải là người tự tin lắm. Tôi không xinh, lại hơi mập, dù cao hơn 1,7m nhưng cũng nặng 130 kí*. Tôi cứ nói là muốn giảm cân nhưng không hiểu sao vẫn chưa giảm được, có lẽ trong thâm tâm tôi cảm thấy không cần giảm cân, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi bản thân. không có gì sai khi sống như một cậu bé. Có thể đây là một trong những lý do khiến sau này chúng tôi chia tay nhau.

*1 cân Trung Quốc sẽ bằng 596,8 gam Việt Nam, tức là chỉ bằng 0,5968 kg Việt Nam à 130 kg bên Trung = xấp xỉ 65 kg bên Việt Nam.

Sau đó, vào giữa tháng 6, tôi đi thực tập trong công ty chăn nuôi ở thành phố S. Sau khi tôi làm ở đây thì tôi điên cuồng trồng trọt mặc dù đây là việc khi còn bé tôi ghét nhất.