Sinh nhật tôi vào giữa tháng 12, lúc ấy anh không ở bên tôi. Sau khi tôi đăng kí xong thì liền bay về Tam Á. Dọc đường đi tôi mới hiểu rõ được cảm giác cô đơn như thế nào, thật sự nó rất khó chịu. Sau khi tắt điện thoại trên máy bay, tôi thậm chí còn không có ai để trò chuyện cùng. Ngay lúc đấy, tôi thật sự rất nhớ anh.
Sau khi tôi quyết định đi thi, mỗi khi phải cầu nguyện điều gì tôi đều ước về chuyện đó. Tôi ước rằng mình sẽ thi đậu, nhưng tôi không dám nói với ai. Bởi vì tôi đã từng cho rằng mình có thể làm được vậy mà tôi lại thất bại, tôi đã trượt khoa chính quy. Vì vậy, vào lúc này tôi không dám để lộ ra ước mơ của mình mà chỉ âm thầm nỗ lực.
Sinh nhật hôm đó, tôi đã tự thưởng cho chính mình một bát mì trứng cà chua mà tôi yêu thích nhất. Tôi yên lặng ước một điều ước với bát mì. Tôi ước rằng mình sẽ thi đậu vào đại học. Đấy là ước muốn duy nhất của tôi năm 2018, lẳng lặng, không cho bất kì ai biết điều đó.
Tiếp đó chính là mỗi ngày đều đi tới đi lui giữa căn cứ và ký túc xá. Thỉnh thoảng lại đi tới tiệm hoa quả mua trái cây. Sinh hoạt từng ngày từng ngày, tôi định là để sang năm sẽ quay lại bởi vì tháng 5 kỳ thi mới diễn ra. Tháng 2 tôi quay về là vừa kịp, học ba tháng là đủ rồi. Vào cuối tháng 12, giáo viên lớp luyện thi gọi cho tôi nói thời gian thi có thể là vào tháng 3. Nếu tôi có thể thì hãy nắm chắc thời gian trở về để học.
Tôi tính một chút, thấy quả thật là không kịp nhưng nửa tháng sau vẫn kịp. Đột nhiên lại nghĩ đến có thể cùng anh vượt lớp, ngày 30 tháng 12 tôi liền mua vé máy bay quay về. Anh ở sân bay đón tôi trở về, trong lòng tôi tràn ngập niềm vui. Rốt cuộc cả tình yêu lẫn việc học tôi đều nắm chắc trong tay. Tôi cho rằng mình đang ngày càng hướng đến tương lai tốt đẹp.
Như tôi ước muốn, chúng tôi đã cùng nhau đón năm 2018. Chúng tôi ở khách sạn đến 12 giờ, chúc nhau một năm mới hạnh phúc rồi nói điều ước đầu năm là được ôm nhau ngủ. Tôi hỏi anh ước muốn của anh là gì, anh nói anh muốn kiếm được thật nhiều tiền lại nói hy vọng tôi có thể đậu đại học. Khi anh hỏi tôi, tôi nói tôi chỉ muốn thi được vào đại học, sau đó chúng tôi vẫn ở bên nhau. Lúc ấy, tôi chỉ dám ước một điều đó là thi đậu vào đại học, còn chuyện của chúng tôi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ phải chia tay nhau. Bởi vì tất cả nỗ lực của tôi đều lấy tình yêu đó làm điều kiện tiên quyết, nếu không có anh, tất cả mọi sự nỗ lực ấy cũng đều trở nên lu mờ.
Tháng 2, công ty của anh bắt đầu hoạt động trở lại nên anh phải rời đi. Trước khi đi, anh tới gặp tôi, chúng tôi cùng xem phim, ăn cơm như thường ngày. Dường như, tôi đã quen với việc xa cách anh, lúc đó nghĩ anh đi làm tốt, tôi đi học tốt. Tôi có thể đậu đại học, anh có thể được tăng lương thăng chức. Đó chính là điểm tốt nhất.
Giữa tháng, đột nhiên kỳ thi được thông báo hoãn lại. Tôi cùng các bạn trong ký túc xá đều rất khó chịu. Các bạn cũng là phải bỏ việc chạy tới, lãng phí rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nhưng cũng chẳng có biện pháp gì khác.
Vào lúc bắt đầu phải học thêm, anh còn lo lắng rằng tôi không thể sống một mình. Nhưng rất may mắn, tôi gặp được một người bạn cùng phòng rất hợp tính nhau. Tôi với cô ấy học không quá giỏi nhưng chúng tôi lại có cùng một sở thích. Đó là mỗi ngày tự học cùng nhau, động viên lẫn nhau. À đúng rồi, mỗi ngày chúng tôi đều ăn cơm ngoài đến chán ngán cho nên sau đó chúng tôi thường mua đồ ăn về tự nấu, tự thưởng thức. Ha ha, chúng tôi không giỏi lắm nhưng cũng từ từ học được rồi. Đây là một thứ thú vị bên cạnh việc học, sách vở tẻ nhạt đã làm chúng tôi quá chán nản. Chỉ có mỗi lần thảo luận xem ăn cái gì thì tôi mới cảm thấy tôi là một con người.
Các tiết học ở trên lớp đều là học tập trung, nửa tháng đó tôi thật sự bận rộn. Có ngày còn đặc biệt bận bịu, không có thời gian nghĩ xem ăn cái gì. Tiết học đầu tiên của các lớp đều rất khẩn trương, cô giáo cũng giảng rất nhanh. Kiến thức trong đầu tôi rất hỗn loạn, mỗi ngày sau khi học xong tôi đều phải ghi chép và sắp xếp bài ghi chép rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng tài nào hiểu được. Mấy ngày này tôi rất lo lắng, cả người đều nặng nề. Lúc anh gọi điện tôi cũng không có chút tâm tình nào để trò chuyện. Sau đấy anh liền tìm cách làm cho tôi vui vẻ bằng cách kể về những thứ thú vị xung quanh anh, nói về những điều thú vị trước đây, những người thú vị mà chúng tôi biết. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh đi làm rất vất vả, mệt nhọc nhưng tôi một chút cũng không để tâm tới.
Về sau khi học được tổng quát bài học, tôi đã hiểu theo ý của chính mình. Các ý chính và những ý không quan trọng tôi đều đã có thể nắm được. Lúc sau khi ôn tập lại lần hai, tôi đã nắm được hầu hết các ý. Hai câu nói xong, lúc ấy tôi cố gắng nỗ lực thế nào cũng chỉ có mình tôi biết, bởi vì không thích náo nhiệt nên tôi cũng không có một người bạn nào trong lớp học thêm. Toàn bộ lớp tôi chỉ biết có chính tôi, chỉ có thể làm bạn với các chuyên đề. Một người tiền bối tôi cũng không có nếu gặp chỗ khó giải cũng không biết hỏi ai. Giáo viên cũng rất bận rộn, nhắn qua wechat cũng không thấy trả lời lại. Những đêm tôi đã trải qua, sự trưởng thành mà tôi có được không thể nói rõ ràng qua mấy lời nói được. Nhưng kể từ đó, cuộc sống của tôi như được khai thông mà trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi đã tìm được phương pháp học tập, coi như lập được các kế hoạch của riêng mình. Chỗ này thì chỉ có chính mình tự ngộ ra thì học mới dễ hơn thôi. Tôi rất hưởng thụ và cảm kích vì lúc đó đã nỗ lực hết mình.
Cho đến kỳ thi thử trước tháng 5, tôi vẫn luôn học thuộc lòng, tự mình lập nên một kế hoạch, cao nhất là 740 điểm. Tôi hy vọng mình được 480 điểm bởi vì trước đó 1 năm tôi chỉ được 390 điểm. Tôi nghĩ 480 điểm là đủ rồi nên lấy nó làm mục tiêu. Mỗi ngày đều nỗ lực. Một tuần trước kì thi, anh đến thăm tôi bởi vì tuần sau anh rất bận chỉ có thể đến bây giờ hoặc tuần sau nữa. Anh động viên tôi giúp tôi an tâm hơn, nói tôi nhất định có thể làm được.