Khi lịch sử đã trao cho một gia tộc vô số vinh quang hiển hách, thì đồng thời, cũng định trước gia tộc đó phải gánh trên lưng trọng trách lớn lao.
Trải qua một loạt những cuộc chinh chiến thảo phạt, Trường An sắp sửa rơi vào tay giặc rồi, thì Lý gia đã được định trước phải tiến vào trung tâm vũ đài chính trị đó. Tuy nhiên, điều khiến mọi người đàm luận nhiều nhất lại không phải Đường Quốc Công Lý Uyên tài năng điều binh khiển tướng cùng công lao hiển hách, mà lại là hai nhi tử xuất chúng của ông – Đại công tử Lý Kiến Thành cùng nhị công tử Lý Thế Dân. Không rõ nguyên nhân tại sao, chỉ là, mọi người đều cho là như vậy, hai người họ sánh đôi với nhau, trăm nghìn năm qua, thật sự khó gặp.
Lý Kiến Thành rất dễ lay động lòng người, đây là ấn tượng đầu tiên mà bất cứ ai mới gặp qua y sẽ đều nghĩ tới, mà sau khi thật sự quen biết y, hiểu rõ con người của y, sẽ hiểu thêm rằng, y có một khuôn mặt thanh lệ thoát tục, tĩnh như nhược thủy, nhưng cũng có toàn bộ khí phách cùng trí tuệ của một đại nam nhân. Y rất uy nghiêm, nhưng khi mỉm cười lại vô cùng mỹ lệ; y rất chân thành, nhưng tại thời điểm y cởi mở nhất cũng khó ai nhìn thấu được nội tâm; y rất ngang tàng, nhưng mỗi lời nói ra đều không tìm được bất cứ từ ngữ nào bén nhọn; y trầm tĩnh như nước, nhưng cũng hàm chứa khí phách như lửa; chỉ là, rất ít người có cơ hội nhìn thấy y uy nghiêm, y ngang tàng, bởi vì, tại Lý gia, hoàn toàn không có gì khiến y phải nổi cơn thịnh nộ.
Lý Thế Dân cùng với huynh trưởng hoàn toàn bất đồng, đại ca là thủy, mà hắn, chính là hỏa. Hắn là đại bàng trên trời, giao long dưới nước, toàn thân phát ra một loại khí chất khiến người khuất phục, hắn là mâu là khiên, là công là thủ của Lý gia. Người ta thường nói, Lý Thế Dân trời sinh có khí chất của vương giả, có lão luyện của binh gia, có trầm ổn của nhà chính trị, nhưng hắn luôn luôn mỉm cười lắc đầu, khiếm tốn từ chối. Trên người nam nhân ấy có toàn bộ dũng khí cùng sức mạnh, quân đội của hắn không ai cản nổi, binh sĩ của hắn lấy một địch trăm, đoàn hỏa diễm quanh người hắn chính là toàn bộ hào quang của Lý gia trong thời gian tới.
Nghĩa quân của Lý Uyên có hai vị tướng soái tả hữu như vậy, có thể nào không khiến người nghị luận?
Đội quân hạ trại cách thành Trường An vài dặm, chờ đợi quyết định tấn công cuối cùng, chỉ là, tâm lý binh lính lại rất nhẹ nhàng, bởi vì họ biết rằng, đây là trận chiến nắm chắc phần thắng.
Lý Thế Dân cầm cây quạt, tương đối nhàn nhã đi dạo quanh doanh trướng, biết rằng hành vi của mình lúc này hoàn toàn không phù hợp với những gì sắp diễn ra, nhưng có sao, hắn đã định liệu trước toàn bộ, hà tất tự tìm phiền não, bày ra tư thế quyết đấu cường địch.
“Nhị công tử.” Cách đó không xa có có người chạy về phía hắn, người kia ngược ánh mặt trời, cho nên hắn nhìn không rõ.
Cho đến khi người đó chạy đến nơi, hắn mới nhận ra là một binh lính thân cận của mình, “Có chuyện gì?” Hắn lơ đãng hỏi, mặt vô biểu tình.
“Đại công tử tìm ngài?”
“Hả?!” Một loại hưng phấn tràn ra trên mặt Lý Thế Dân, hắn lập tức thu cây quạt, “Huynh ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không có.”
“Ta sẽ qua ngay.” Hắn nói xong, xoay người dặn dò vài câu với viên tướng trong trướng, sau đó lập tức ra khỏi lều.
Lý Kiến Thành tuy rằng cũng là tướng soái, nhưng y rất y khi xông lên tiền tuyến, trên cơ bản mọi hoạt động điều binh đều do Lý Thế Dân chỉ huy, vì thế không ít người ở sau lưng xuyên tạc, cho rằng Lý Kiến Thành là người mềm yếu, không có khả năng tham gia chiến tranh. Nhưng những tướng sĩ cấp cao trong quân danh thì đều rõ ràng, đại công tử Lý gia mới là cao nhân thật sự, biết tiến biết lùi, bày mưu tính kế, là trí tuệ của cả đại quân.
Đi vào doanh trướng của đại ca, Lý Thế Dân phát hiện bên trong không có người, bèn đi ra, nhìn phải nhìn trái một lúc, hỏi mấy binh sĩ bên ngoài, họ đều nói đại công tử vừa đi ra ngoài, không rõ đi đâu.
Thở dài một hơi, Lý Thế Dân xoay người đi vào, thôi chờ một chút vậy!
Trong trướng bày biện đơn giản, hành quân mà, đâu thể đầy đủ giống như ở nhà. Hắn tháo bảo kiếm của đại ca xuống, cầm trong tay tỉ mỉ xem xét, kiếm này có điểm cổ quái, dường như thừa ra cái gì, lại giống như thiếu đi cái gì, Lý Thế Dân có chút hiếu kỳ cúi xuống gần hơn. Thân kiếm cùng với tay cầm dường như phát ra ánh sáng gì đó? Hắn lấy tay sờ miết qua, đột nhiên đau nhói, máu chảy ra, kiếm này thật quá sắc bén!
“Thế Dân.” Là tiếng của Lý Kiến Thành. Lý Thế Dân vội vàng cho ngón tay chảy máu trong miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ một chút, sau đó xoay người, tặng cho đại ca một nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
“Vừa có sứ giả do phụ thân phái tới, hỏi ta tình hình tiền trận.” Lý Kiến Thành trực tiếp đi vào trướng, trên mặt lộ vẻ áy náy. Y nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lý Thế Dân, hơi ngây ra một chút, “Thứ đệ góp nhặt còn chưa đủ sao, lại đến chỗ đại ca tìm trân bảo?”
Lý Thế Dân tra kiếm vào vỏ, ngồi vào chỗ cũ, “Đại ca, tìm đệ có việc gì vậy?”
Lý Kiến Thành ngồi vào chỗ của mình, mỉm cười thần bí nói, “Có người muốn gặp đệ.”
Lý Thế Dân đỏ mặt, vô thức cúi đầu, “Hả?... Thật sao?”
Nhìn nhị đệ ngượng ngùng như trẻ nhỏ, Lý Kiến Thành có chút thương yêu. Y nên làm thế nào với đệ đệ này đây, ngay chính y còn không biết. Y đứng dậy, đi đến trước mặt đệ đệ, nhẹ nhàng kéo hắn, “Đệ vừa lấy vợ xong, tiểu biệt thắng tân hoan [
Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn], không phải sao!”
Nhìn nét mặt đại ca không chút nào che dấu quan tâm, Lý Thế Dân nhất thời không biết nói gì, hắn biết, chính mình đã hiểu lầm ý đại ca rồi, tưởng rằng người muốn gặp hắn là…
Lý Kiến Thành mỉm cười vỗ vai đệ đệ, ôn nhu nói, “Muội ấy ở phía sau trướng bồng màu trắng, đi đi!”
Lý Thế Dân chần chừ một lát, trả lời, “Đệ biết rồi.” Trả lại cho huynh trưởng một nụ cười ôn nhu, hắn xoay người rời đi, lại đột nhiên nghĩ tới thanh kiếm trong tay, liền quay đầu lại, “Đại ca, cho đệ thanh kiếm này đi, đệ sẽ trả lại cho huynh một thanh kiếm khác, được không?”
Trên mặt Lý Kiến Thành hiện ra một tia chần chừ khó phát hiện, nhưng rất nhanh liền biến mất, y gật đầu đáp ứng.
“Cảm tạ đại ca!”
“Đi nhanh đi, đừng để đệ muội*
sốt ruột!” Nhìn bóng lưng từ lâu đã trưởng thành, trong lòng Lý Kiến Thành dâng lên một cảm giác rất khó nói, không biết phải làm thế nào mới khiến đệ đệ vừa lòng. Hiện tại, tâm của nó đã không còn dễ dàng khống chế như trước, không biết là do bản thân y đã yếu đuối đi, hay là do Thế Dân ngày càng mạnh hơn. Y cười nhạt, khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, hiện tại còn rất nhiều chuyện quan trọng cần y giải quyết.
(
*Chú thích: em dâu)
Khi Lý Thế Dân đi ra thì vừa vặn gặp Lục Tuấn ngoài cửa, nghĩ tới cái gì liền thuận miệng hỏi, “Mấy ngày nay ta không thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy?”
Lục Tuấn sửng sốt một chút vừa muốn trả lời, trong trướng Lý Kiến Thành đã lên tiếng trước, “Ta sai hắn đi thám thính tình hình Trường An.”
Lý Thế Dân không nhiều lời nữa, vòng về phía sau trướng mà đi.
“Trở về rồi?” Lý Kiến Thành thuận tay cầm một quyển quân báo lên, vô thức mở ra.
“Đại công tử.” Trên mặt Lục Tuấn lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Thanh kiếm đó…”
Lý Kiến Thành giương mắt nhìn về Lục Tuấn, trong giọng nói có nhiều hơn một chút lạnh lùng, “Thế Dân nói thích, ta sẽ đưa cho nó.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng.” Thanh âm y cao hơn, “Ta ở đây, hắn còn sợ ta chạy mất sao?”
Lục Tuấn cúi đầu, không dám nói nữa.
Trong trướng một hồi trầm lặng, loại trầm lặng này khiến Lục Tuấn cảm thấy bất an, người ngồi trước mặt hắn đây, rất khó nhìn thấu, rất khó lý giải, theo y lâu như vậy, mặc dù có quen thuộc, thế nhưng, giữa sự quen thuộc đó lại có một con ngươi, lóe ra thứ gì khiến người ta kinh hãi.
“Đại công tử, thuộc hạ có thể hỏi một vấn đề không?”
Lý Kiến Thành nhìn Lục Tuấn, lúc này, y đã khôi phục lại bình tĩnh như thường.
“Mấy năm nay, ngài đã từng nổi lên xung động muốn gϊếŧ chết ta chưa?”
Y nở nụ cười, mỹ lệ như nữ tử, đôi mắt toát ra tuyệt đại phong hoa, “Ta không phải cỗ máy gϊếŧ người, muốn gϊếŧ ngươi để làm cái gì? Ngươi cũng chỉ là con cờ trong tay người khác thôi, cần gì phải như vậy chứ!”
Lời này khiến Lục Tuấn kinh ngạc, hắn nhìn nam nhân trước mắt phảng phất không thể nhận ra, “Đại công tử, thuộc hạ…”
“Được rồi, sao tự dưng lại nói mấy lời này?! Về phần thanh kiếm kia, ta không nói, ngươi không nói, thì có ai biết được?” Thần thái có chút nghịch ngợm của Lý Kiến Thành khiến tâm tình Lục Tuấn nhẹ đi rất nhiều, thế nhưng, từ trong đáy lòng hắn, vẫn không thể bình thản hoàn toàn, dù sao, hắn vẫn là phụng mệnh mà đến.
Vài ngày sau, trước khi cuộc tổng tiến công vào thành Trường An diễn ra, Lý Thế Dân đưa đến cho Lý Kiến Thành một cây kiếm. Kiếm một thân bạch sắc, từ đầu đến chân đều trắng, cầm kiếm trong tay, Lý Kiến Thành không quá minh bạch.
Nhìn mắt ca ca nhiễm một tầng sương mù, Lý Thế Dân cười đến khoái lạc.
“Thanh kiếm của huynh quá sắc bén, vừa gặp mặt đã tặng cho đệ một trận nhớ đời.”
Lý Kiến Thành ngẩng đầu nhìn đệ đệ, dường như, có chút minh bạch rồi.
“Kiếm này nhìn thì có vẻ sắc bén, rất đẹp, rất khí phách, nhưng không thể dùng cho chiến tranh nha, bởi vì…” Lý Thế Dân cười như đứa trẻ, “Nó là thanh kiếm gỗ.”
Y cúi đầu nhìn vỏ kiếm điêu khắc hoa văn như nước, lại ngẩng đầu nhìn vị tướng quân một thân khôi giáp oai hùng, thật là, thằng nhóc này vẫn còn nghịch ngợm như vậy, trong lòng y không khỏi cảm thấy ấm áp. Nó là sợ mình bị thương! Có thể nào lại nghĩ ra trò này chứ, nó đối với mình… Sao có thể? Y tự cười mình nghĩ quá nhiều. Nhị đệ là loại người gì y quá rõ ràng, nó là một nam nhân lòng ôm thiên hạ, là niềm tự hào của cả gia tộc, là kiêu ngạo của Đường quân, tương lai, sẽ là kiêu ngạo của cả thiên hạ, việc này, y chưa bao giờ nghi ngờ.
Đại ca đang suy nghĩ cái gì? Lúc này trong ánh mắt Lý Thế Dân chỉ có người kia, không còn gì hết, thiên hạ, chúng sinh, cơ nghiệp, thậm chí là ái tình, chỉ vì người này mà thôi. Thế nhưng, tình cảm như vậy khiến hắn cảm thấy phạm vào một tội ác, không phải bởi vì đó là vô liêm sỉ, là bất luân, mà bởi vì, như vậy chính là khinh nhờn ca ca.
“Ta nhận, ta sẽ bảo quản thật tốt.” Lý Kiến Thành nhàn nhạt mỉm cười, cố gắng ổn định tâm tình. Thế nhưng, y không biết, bản thân mình như vậy, có cách nào tự trốn tránh đây.