Chương 39

Edit: Moon

Ăn xong bữa trưa, nhóm các cụ ông cụ bà đều đi dạo, chơi cờ.

Dư Thính bị kéo đi cho đủ quân số.

Cô đâu biết chơi cờ tướng, trong giây lát cảm thấy mờ mịt, bất lực nhìn về phía Yến Từ.

Ông lão ngồi đối diện bàn cờ cười tủm tỉm rồi nói: “Nếu Thính Thính có thể thắng, ông sẽ tặng cho con đồ tốt.” Lời này của ông lão, rõ ràng chính là đã nắm chắc thắng lợi.

Dư Thính: “…”

Ông lão này rõ ràng chính là cấp bậc cao thủ, có thể thắng được mới là lạ!!

Dư Thính lén lút kéo tay áo của Yến Từ.

Thiếu niên chăm chú nhìn, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tôi.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Dư Thính cuối cùng cũng đặt xuống.

Yến Từ thông minh như vậy, nghe anh nhất định có thể thắng!!

“Xe sau ngang bốn.”

(*后车平四: là một trong những cách ghi lại nước cờ. Trong cờ tướng, quân Xe có thể đi ngang hoặc dọc trên bàn cờ. Khi có hai quân cờ giống nhau trên một đường thẳng thì sẽ dùng kí tự “trước” và “sau” để phân biệt.)

“…??”

Cái quái gì thế?

Yến Từ thấy cô nghe không hiểu, thở dài, dựa người lại, đặt lòng bàn tay lên bao trùm lấy tay cô, di chuyển quân cờ bằng gỗ đi bốn ô.

Dư Thính không nghĩ tới anh sẽ tự mình ra tay, thần kinh cô căng thẳng, không dám nhúc nhích.

Ông lão hất bộ râu trừng mắt: “Yến Tử, con đây là đang gian lận, không tuân thủ quy tắc của trò chơi.”

Yến Từ lười biếng ngước mắt lên: “Ông ỷ lớn bắt nạt nhỏ, không tuân thủ đạo đức.”

Ông lão im lặng.

Mọi người xung quanh cười trộm.

Yến Từ thu tay lại, thay Dư Thính đấu cờ với ông lão.

Anh không hề có ý nhượng bộ, mỗi một bước đi đều dồn quân đen đến đường cùng, ông lão đi bước nào thì anh theo sau chặn lại bước đó, ông cụ bị bao vây, hoàn toàn không còn nước cờ nào có thể đi.

Cuối cùng, Yến Từ chiếu tướng.

“Quà.” Anh mở tay ra, giọng điệu bình thản.

“Thằng nhóc thối này.” Ông lão giở giọng khinh thường, không tình nguyện lấy ra điện thoại, nói với Dư Thính: “Cô gái nhỏ có WeChat không? Chúng ta kết bạn đi.”

“À vâng.”

Dư Thính đang muốn lấy ra thì bị Yến Tử giơ tay cản lại.

“Kết bạn với con đi.” Anh đưa điện thoại của mình qua.

Ông lão rất kinh ngạc: “A Từ đổi điện thoại rồi?”

“Vâng.” Giọng điệu bình tĩnh của Yến Từ thoáng lộ ra một chút khoe khoang: “Thính Thính, tặng con.”

Một đám người cười đầy ẩn ý, đều hiểu rõ mà không nói ra.

Ông lão, hơn hết còn là người bạn tốt của Yến Từ, đưa cho anh hai tấm vé điện tử*: “Hôm đó chơi rút thăm trúng thưởng được hai tấm vé của công viên giải trí, tuổi này của ông cũng không đi được, con đưa cô bé này đi chơi đi.”

(*张电子门票: Vé điện tử là một loại vé kĩ thuật số, được dùng trong các ngành công nghiệp giải trí, thông thường qua một website hoặc bằng điện thoại.)

Yến Từ nhận vé, thấp giọng trưng cầu ý kiến của Dư Thính: “Có đi không?”

“Đi đi đi đi, nhân lúc còn trẻ phải đi chơi thật nhiều vào.”

“Yến Từ đã hỏi con rồi, con mau đồng ý đi.”

Các bà lão ở bên cạnh điên cuồng xúi giục, Dư Thính chống đỡ không được, chậm chạp gật gật đầu.

“Bà có phiếu đi xe giảm giá ở đây, Yến Tử đưa cô bé đi taxi đi.”

“Đúng rồi, ở đây bà cũng có phiếu giảm giá của nhà hàng này, đồ ăn của nhà hàng này không tồi, buổi tối Yến Tử dẫn Thính Thính đi ăn nhé.”

Các cụ già không có việc gì làm nên rất thích sưu tầm phiếu giảm giá, bình thường trong viện dưỡng lão không dùng được, bây giờ cuối cùng cũng có đất dụng võ. Cụ này một tờ, cụ kia một tờ, góp chung lại có thể để cho Yến Từ dẫn Dư Thính đi ăn chơi miễn phí cả ngày.

Dư Thính xem mà chết lặng.

Đây là gì đây, mọi người cùng hùn vốn tổ chức buổi hẹn hò??

Hẹn, hẹn hò…

Hai chữ đột nhiên hiện ra làm gò má Dư Thính nóng lên, hai tay để sau lưng, chột dạ mà quay đầu nhìn về nơi khác.

Cho đến khi Yến Từ kéo cô, Dư Thính mới chạy theo anh.

Yến Từ dùng phiếu đi xe giảm giá của bà Lưu để đặt xe ở trên mạng, đến điểm đến vừa tròn 30 tệ, không phải tiêu thêm một xu nào.

Công viên giải trí nằm ở vị trí hẻo lánh, hơn nữa công tác tuyên truyền chưa tốt, du khách cũng không có nhiều, hai người không cần xếp hàng mà trực tiếp quét vé vào công viên.

Kết quả đến lúc đi vào, Dư Thính lập tức trợn tròn mắt.

Cảnh vật lọt vào trong tầm mắt có thể dùng hai từ để khái quát—— tồi tàn.

Một gốc cây xanh cũng không có, cái gì gọi là bay qua đường chân trời* thực sự là đường chân trời, đường ray dựng lên cũng chưa đến đùi cô, miễn cưỡng có thể ngồi vào chỗ của trẻ em năm tuổi; vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa, gia công giá rẻ cùng màu sơn diễm lệ, nhìn là biết để lừa gạt mấy đứa nhỏ.

(*Một trò chơi mô phỏng chuyển động bay)

“Cậu muốn chơi cái gì?”

Yến Từ dường như không hề cảm thấy có gì không đúng, vô cùng nghiêm túc hỏi ý kiến của cô.

Dư Thính không muốn làm cho nhóc đáng thương thất vọng, rối rắm một hồi, sau đó vươn tay chỉ về phía vòng đu quay Mặt trời ở trung tâm: “Kia, cái kia đi.”

Những trò kí©h thí©ɧ khác cô không dám ngồi, nhìn đi nhìn lại thì chỉ có vòng đu quay này là có chút đáng tin.

Yến Từ gật đầu, dắt Dư Thính đi quét vé.

Đến khi cô ngồi vào, cô mới cảm thấy đu quay này cũng không chắc chắn lắm.

Càng lên cao, dưới chân càng có cảm giác không vững, bên tai mơ hồ quanh quẩn tiếng kẽo kẹt, giống như là máy móc đã lâu chưa được tu sửa.

Dư Thính càng thêm bất an.

Thứ này… Sẽ không bị rơi ra ngay giữa không trung đâu đúng không?

Trong lúc suy nghĩ lung tung, Yến Từ bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Tôi có thể ôm tay cậu không?”

“…??”

Ôm, ôm cô?

Dư Thính quên mất sợ hãi, mờ mịt mà đồng thời lại xen lẫn một chút căng thẳng cùng chờ mong.

Yến Từ nói trịnh trọng: “Cao, sợ.”

Khi nói lời này, vẻ mặt của anh bình tĩnh, giọng nói cũng không hề gợn sóng, Dư Thính không hề có chút cảm giác nào là anh đang sợ hãi cả. Nhưng mà với sự hiểu biết của Dư Thính về anh, anh nói sợ thì chắc chắn đang rất sợ hãi.

Dư Thính hào phóng vỗ vỗ bờ vai nhỏ của mình: “Không việc gì cả, không việc gì cả, Yến Từ cậu dựa vào tôi cũng được, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Yến Từ ngồi qua, thân hình cao lớn ngay lập tức lấp đầy chiếc ghế nhỏ.

Anh vòng qua bả vai của Dư Thính, Dư Thính cảm thấy vai mình nặng trĩu, anh gối đầu lên.

Sợi tóc của thiếu niên nhẹ phẩy qua gáy, cọ qua làn da hơi ngứa.

Cô lén lút cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên sống mũi cao thẳng và đôi lông mi còn dài hơn của cô. Có lẽ là thực sự sợ hãi, hai cánh môi của anh mím lại thật nhẹ.

“Cậu sợ độ cao hả?”

“Trước đây không.”

“Hả?”

“Trước đây chưa ngồi bao giờ.”

Ồ, ý là trước đây chưa từng lên chỗ cao như vậy, bây giờ đột ngột đi lên nên cảm thấy sợ hãi.

Nói như vậy vẫn là sợ độ cao.

“Từ nơi này có thể nhìn thấy ngọn núi Vọng Thê.” Vì muốn giảm bớt sự sợ hãi của Yến Từ, cô chỉ vào ngọn núi cách đó không xa nói: “Xem này, chính là ngọn núi kia.”

Yến Từ nhướng mi.

Vòng đu quay đã lên đến đỉnh, nhà cao tầng, sông hồ, dãy núi xa xa đều thu vào tầm mắt.

Trong đó, bắt mắt nhất là một ngọn núi ở phía xa.

Trông giống như một người đàn ông đội một cái mũ rơm, hình dáng như đang quỳ gối, ngẩng đầu hướng về phía mặt trời.

“Cậu có biết truyền thuyết của núi Vọng Thê không?”

Yến Từ lắc đầu.

Dư Thính đung đưa chân, nói: “Tương truyền thời xa xưa có một đôi vợ chồng vô cùng tình cảm, vợ chăm lo việc nhà, chồng chăm chỉ làm việc, cuộc sống vô cùng tốt đẹp. Bỗng nhiên có một ngày, người vợ bị một vị thần mang đi mất, lúc này người chồng mới biết nàng là tiên nữ trên chín tầng mây. Vì để làm cho vị thần kia xúc động, để người vợ có thể một lần nữa trở lại bên mình, người chồng quỳ gối ở nơi người vợ rời đi rồi ngày đêm cầu xin. Lâu dần, thân thể chàng hóa thành dãy núi, vì vậy được gọi là núi Vọng Thê.”

Đây là câu chuyện xưa mẹ đã kể cho cô khi còn nhỏ, lúc ấy đã làm Dư Thính khóc rất lâu.

Nghe kể chuyện xong, đôi lông mày của Yến Từ nhăn lại như muốn xoắn vào nhau.

Dư Thính nhỏ giọng nói: “Cậu không thích sao?”

“Ừ.” Anh nói: “Anh ta đã muốn, thì sẽ đi tìm.”

Dư Thính không nhịn được nói đỡ cho người chồng trong câu chuyện xưa: “Nhưng đó là ở trên trời, anh ấy chỉ là một người phàm không thể đi được.”

Yến Từ vô cùng chắc chắn: “Sẽ, sẽ đi.” Anh nói: “Đi tìm, còn tốt hơn là cầu xin vô ích.”

Dư Thính thấy anh nghiêm túc vì một câu chuyện thần thoại xưa như thế, không khỏi trêu chọc: “Vậy nếu là cậu, cậu sẽ đi tìm như thế nào?”

“Nếu là tôi, ngay từ đầu sẽ không để cho người khác mang cô ấy đi.” Đôi mắt của thiếu niên thâm thúy, tựa như xoáy nước gắt gao hút lấy cô, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ: “Nếu cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ giấu cô ấy thật kỹ.”

Trong giây lát Dư Thính như nhìn thấy một tia cố chấp trong đáy mắt của anh.

Trong lòng sinh ra cảm giác kì lạ, cô vội vàng rời tầm mắt.

Vòng đu quay bắt đầu đi xuống, tầm nhìn cũng không còn rộng như lúc trước.

“Thính Thính.”

“Ừm?”

“Chuyện thần thoại, đều là lừa gạt con gái, đừng tin.” Yến Từ lại dặn dò một câu: “Học tập thêm, mở mang tri thức.”

“…?”

Có ý gì, muốn nói bây giờ cô không có đủ kiến thức sao?

Hừ.

**

Dư Thính cùng Yến Tử ở bên ngoài chơi hết một ngày, buổi tối mới trở về.

Nguyên cả ngày hôm nay cô đã kiếm được hai mươi xu đọc, mười xu đến từ Yến Từ, còn có mười xu đến từ các ông bà ở viện dưỡng lão.

Dư Thính mua chương mới.

Cốt truyện đã tiến triển nhanh chóng đến nội dung Qúy Thời Ngộ thi đậu đại học, cô lật xem danh sách, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến tháng sau là có thể đọc đến chương hai mươi, đến lúc đó là có thể biết cô đã chết như thế nào.

Nghĩ lại cô lại có chút bất an…

Có lẽ cô chính là người duy nhất trên đời này biết được nguyên nhân cái chết của chính mình.

Nếu như chết quá khó coi thì làm sao bây giờ?

Theo lý thuyết, bị bệnh rồi chết là tương đối có thể diện. Nhưng lỡ đâu là Qúy Thời Ngộ hạ độc cô, làm cho khuôn mặt của cô sau khi chết hoàn toàn không thể nhận ra…

Dư Thính rùng mình sợ hãi, cô ngừng suy nghĩ về việc này, đắp chăn nhắm mắt đi ngủ.