Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quyết Không Để Mình Hối Hận

Chương 7: Ăn không trôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Di chuyển lại bàn của bọn họ , cô gọi thêm khá nhiều món. Nào là kem , bánh, gà rán, ... Đừng hiểu nhầm, cô không ăn nhiều đến như vậy. Chẳng qua là không phải tiền của cô , họ muốn mời, vậy thì cô hưởng ứng nhiệt tình thôi, cùng lắm là tốn chút tiền của họ. Chẳng đáng bằng hạt cát.

Họ thắc mắc sao lúc nãy cô gọi rất ít đồ, mà vừa ngồi xuống bàn họ thì gọi cả một núi đồ. Ha, hiểu rồi, là mèo nhỏ sợ tốn tiền. Hàn Lâm chọc cô:

-" Vân Tĩnh, sao lúc nãy ngồi kia gọi ít vậy, ngồi đây lại gọi nhiều thế."

-" Hừ, ăn nhiều mới lớn được chứ. Nãy là tôi tiết kiệm không thể tiêu xài thoải mái được như ' tiểu thư Lam nhi Doãn gia ' của bọn anh đâu . Giờ được các anh mời, tôi tất nhiên sẽ không phụ lòng các anh ."

Ý trong lời nói của cô xâm xỉa rõ ràng cả Doãn gia và bọn họ. Tiện thể gợi ý cho họ biết khi cô đi khỏi Doãn gia ,họ đối xử với con gái họ như thế nào .

- " Vậy Doãn gia không chu cấp tiền cho em sao".

Thẩm Dật Phàm buột miệng hỏi. Hắn vốn cũng chẳng quan tâm đến bất kỳ ai. Nhưng là hắn có lỗi với cô , muốn bù đắp . Giờ đâm ra hơi lo, nên mới hỏi. Hắn hỏi làm cô cũng hơi bất ngờ nha. Nhìn cái vẻ mặt lương y từ mẫu của hắn ai cũng sẽ có thiện cảm, yêu thích không thôi. Nhưng mà chế đây sống hết cả một kiếp rồi còn gì không biết về bọn họ nữa đâu chứ. Bề ngoài thì ấm áp tươi như gió xuân, còn bên trong thì tàn nhẫn khủng khϊếp. Kiếp trước cô cũng nếm đủ rồi. Cô bị Chu Lam gài bẫy. Nói cô thuê người cưỡng bức cô ta. Hắn điên cuồng , hạ thuốc cô, thời gian đó đúng là sống chẳng bằng chết quách đi cho xong. Giờ nghĩ lại cô vẫn còn hơi hãi. Thẩm gia truyền thống làm thuốc chữa bệnh , làm bác sĩ ,và anh ta cũng ko ngoại lệ. Hắn quản cả chuỗi bệnh viện có tiếng cả nước của Thẩm gia. Đương nhiên qua nhũng gì cô phải trải qua, hẳn ai cũng hiểu là hắn có thể cứu người cũng có thể gϊếŧ người. Mà cái chết của hắn ban cho người ta thật sự cả đời khi nhớ lại vẫn không nhịn được mà hoảng loạn. Thế mới biết hắn tàn độc cỡ nào. Nhưng với Chu Lam thì hắn luôn ôn nhu mà đối xử. Tên khốn phân biệt đối xử. Ta hờn. Tên Hàn Lâm kia cũng vậy, hắn ko tham gia hắc đạo như những ngươi còn lại, chỉ kế nghiệp Hàn gia thôi. Hắn theo chủ nghĩa không rước rắc rối vào người mình nhưng lại vì cô ta mà vướng bao nhiêu tai họa. Tình cảm dành cho cô ta thật quá mãnh liệt. Bọn họ ai cũng vậy đều xuất chúng như nhau. Nhưng lại nguyện vì cô ta mà trầm luân trong du͙© vọиɠ chiếm hữu ,hiến luôn cả trái tim cũng được nữa. Chỉ mong cô ta nhận lấy tấm chân tình của họ. Yêu đến chết đi sống lại cơ mà. Hazzz , đôi lúc cô cũng phải phục cô ta , đàn ông xuất sắc nhất trên đời này đều yêu Chu Lam , họ đều có tự tôn, tôn nghiêm, kiêu ngạo rát cao. Nhưng lại vì cô mà chia sẻ chỉ vì biết cô không thuộc về một mình họ. Ngôn lù VL. Cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ :

-" Chu Cấp tiền? Hừ, lúc đó các người chán ghét tôi, muốn tôi biến cho khuất mắt còn không được. Lúc nào cũng chỉ để tâm vào Lam Nhi của mấy người , cả cái Doãn gia cũng vậy, các đại gia tộc cũng vậy. Thử nói xem, còn thời gian nào để tâm đến kẻ thừa thãi như tôi ? Buồn cười, đến cả liếc mắt nhìn tôi còn chẳng buồn liếc lấy một cái chứ đừng nói gì đến chu với cấp. Giờ hỏi tôi câu này có thấy mình ngu không hả. Nếu lúc đó thật sự lo cho tôi thì sao không an ủi tôi lấy một lời . Coi tôi như rác mà đối xử. Một câu lam nhi, 2 câu cũng lam nhi. Các người nghĩ tôi là thần thánh hay sao mà cho dù các người có làm gì tôi cũng sẽ nhẫn nhịn? Xin lỗi tôi không phải " thánh mẫu" như Doãn gia đại tiểu thư Chu Lam . Giờ lấy tư cách gì hỏi tôi câu đó, là người của Doãn gia càng không có tư cách."

Cô nói từng lời từng chữ đều đâm vào sâu nhất trong lòng họ. Cô để ý 2 tên lạnh như băng ngàn năm chỉ ôn nhu với Chu Lam là Mục Nguyên Đình và Nam Cung Ngạo ngồi trầm ngâm từ nãy giờ. Bày đặt. Lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt ngàn năm không đổi lạnh như mặt tiền cho ai xem chứ. Nói xin lỗi chứ đẹp thì có đẹp thật nhưng cô nhìn 2 kiếp thấy chán Cmn từ lâu rồi. 2 người này nguy hiểm nhất . Chán ghét phụ nữ nhưng lại rung động bởi cô ta.

Họ đều là những người đàn ông ưu tú nhất nên không dễ trao lòng hay tin tưởng bất kỳ ai. Họ chấp nhận rằng mình đã yêu Chu Lam , thậm chí còn đồng ý chia sẻ cho nhau. Nhưng giờ cô vạch ra sự thật này cho dù họ có hận cô ta bao nhiêu nhưng cũng không thay đổi được rằng họ vẫn còn yêu cô ta, vương vấn nhớ thương luyến tiếc Chu Lam kia. Và ý định của cô là phải khiến họ hoàn toàn hận đến chán ghét cô ta hơn những gì mà ngày xưa cô phải chịu đựng gấp ngàn vạn lần. Chặt đứt ý niệm còn xót lại trong trái tim họ. Cô cố nặn ra bài giọt nước mắt nhìn vào Sẽ khiến người ta thương xót không thôi. Để xem các người làm sao đối lại tôi đây? Chợt một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô hơi run run:

- " Tĩnh Nhi, em về nhà đi. Anh thật sự rất xin lỗi. Là anh hai ngu xuẩn có lỗi với em. Là anh hai không tốt , không tin tưởng em, ngu ngốc. Về đi, gia đình rất lo cho em, mẹ khóc nhiều quá đến ngất luôn rồi. Xin em hãy trở về nhà".

Cuối cùng vẫn là không đả động đến Chu Lam. Vẫn còn ý niệm bảo vệ cô ta. Vậy được , để cô giúp họ kích thêm một thước để tình cảm của bọn họ ngày càng " mặn nồng " hơn. Anh trai Doãn mặc của cô ơi. Đuổi cô ra khỏi nhà. Lúc đó có nghĩ tới tình thân không? Hừ , giờ lôi cái lí này mà nói với cô không cảm thấy quá ngu sao. Bây giờ cô lại phải diễn tiếp rồi , may mà lúc nãy có ăn được một ít . Vào vai tiểu bạch thỏ yếu đuối bị bắt nạt thôi, cô ta diễn được, cô cũng có năng khiếu không kém. Cô cấu mạnh vào tay, đau đến nước mắt chảy đầm đìa, nghẹn ngào nói:

-" Hức.., nhà là gì? Gia đình là gì? Tôi không biết. Đã từ lâu rồi tôi đã mất đi khái niệm về gia đình . Gia đình là nơi để mắng mỏ sao . Gia đình là nơi để hắt hủi sao? Gia đình là nơi để các người cô lập tôi sao? Đây chính là cái "GIA ĐÌNH " mà anh nói đó hả. Tôi tự hỏi tôi làm gì sai cơ chứ. Tôi như thế nào cũng là em gái của các người mà , là người thân, người bạn của các người mà. Tại sao lúc đó không tin tôi, giờ xin lỗi thì ích gì chứ? Gần 2 năm qua tôi biết dựa dẫm vào ai đâu, cái gì cũng một mình thui thủi mà làm ! Vì cái gì mà Doãn Vân Tĩnh tôi phải chịu đựng đau khổ như vậy chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »