Tiếng người đáp lại:
– Hai con hổ tranh đấu tất một con bị tử thương.
Thuyết này tuy cũ mèm mà vẫn đúng.
Đại Trí lại nói tiếp:
– Hai con hổ tranh đấu kết quả thông thường là cả hai con đều bị thương. Kẻ đắc thắng chân chính là những người săn bắn đứng bàng quang.
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng đứng nghe, mắt lộ vẻ tán thưởng. Chàng nhận thấy Đại Trí quả không hổ bậc đại trí. Chỉ có những nhân vật đại trí đại tuệ mới trả lời bằng phương pháp khôn ngoan như vậy.
Mộc đạo nhân lại hỏi:
– Tây Môn Xuy Tuyết đã đến kinh thành chưa?
Đại Trí đáp:
– Đến rồi.
Mộc đạo nhân hỏi:
– Y ở đâu?
Đại Trí đáp:
– Ở một nơi không ai kiếm thấy vì trước ngày rằm tháng chín y không muốn gặp ai.
Câu trả lời này cũng tuyệt diệu, chẳng một ai dám bảo lời đáp không chính xác.
Mộc đạo nhân buông tiếng thở dài dường như lão nhận ra mình mất hai trăm lạng bạc chẳng đáng chút nào.
Bây giờ Cổ Tùng cư sĩ cất tiếng hỏi:
– Diệp Cô Thành có đúng bị thương về ám khi cùng độc dược của Đường gia không?
Lần này thanh âm Đại Thông đáp vọng ra:
– Đúng.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi:
– Độc dược công? Có cách cứu chữa không? Giải độc của Đường gia là trị dược hay còn cách nào cứu chữa?
Đại Thông đáp:
– Không có cách cứu chữa.
Đột nhiên câu đáp của Đại Thông bị tiếng sáo trúc kỳ dị nổi lên cắt dứt.
May mà tiếng sao lanh lảnh nhưng ngắn ngủi từ đằng xa vọng lại vang lên một cái rồi im bặt.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại câu hỏi:
– Người áo đen đi theo Đỗ Đồng Hiên là ai?
Trong lò gạch không có tiếng người trả lời.
Lục Tiểu Phụng chờ lâu hỏi lại lần nữa. Trong lò gạch vẫn im lặng.
Lục Tiểu Phụng chau mày toan hỏi nữa thì “vèo” một tiếng. Một con rắn nhỏ bé từ trong lò gạch vọt ra như tên bắn, lấp loáng trong bãi cỏ rậm một cái rồi không thấy đâu nữa.
Con rắn này tuy nhỏ bé nhưng động tác nhanh như chớp. Nó chuồn về hướng vừa phát ra tiếng sáo trúc.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên biến sắc lớn tiếng hô hoán:
– Tôn lão gia! Quy Tôn tử lão gia!
Không có tiếng người đáp lại. Trong lò gạch tuyệt không nghe động tĩnh chi hết.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhảy bổ tới lấy hết sức đạp mạnh một cái. Tường lò gạch tồi tàn bị đá liền thủng một cái lỗ lớn.
Ánh mặt trời chiếu vào trúng mặt Tôn lão gia.
Da mặt lão co dúm. Cặp mắt lồi ra như mắt cá. Gương mặt đầy vẻ khủng khϊếp.
Lưỡi thè dài ra ngoài đã biến thành xám ngắt, tựa hồ bị bóp cổ một cách đột ngột.
Cổ họng lão không đứt. Đầu họng có hai giọt máu đen tụ lại.
Mộc đạo nhân la thất thanh:
– Phải chăng lão bị rắn cắn?
Lục Tiểu Phụng gật đầu:
– Bất luận là ai cũng phải nhìn nhận Tôn lão gia bị con rắn độc vừa rồi cắn chết.
Cái đó chẳng có chi là lạ, lạ ở chỗ trong lò gạch chỉ có một mình Tôn lão gia.
Mộc đạo nhân lại la thất thanh:
– Đại Thông, Đại Trí đâu?
Lục Tiểu Phụng trầm lặng hồi lâu mới chậm rãi đáp:
– Sự thực chẳng có Đại Thông, Đại Trí nào hết.
Mộc đạo nhân sửng sốt. Chẳng phải lão không hiểu được mà là trong lúc thảng thốt lão nghĩ không ra.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
– Đại Thông là Tôn lão gia, Đại Trí cũng là lão.
Mộc đạo nhân dương mày lên:
– Thế là bọn họ ba người mà chỉ có một thôi?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Mộc đạo nhân không hỏi nữa. Trên chốn giang hồ thật là kỳ nhân quái sự, chính lão đã gặp cũng không phải ít.
Cổ Tùng cư sĩ chau mày hỏi:
– Tôn lão gia cố ý chế tạo ra hai nhân vật Đại Thông, Đại Trí chỉ vì mục đích lừa người lấy bạc hay sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
– Lão không lừa gạt ai.
Cổ Tùng cư sĩ ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao lại không lừa gạt ai?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tuy lão có lấy tiền của người ta thì cũng giả quyết được bao nhiêu vấn đề của họ. Lão là người thông mình lại biết nhiều hiểu rộng thì giá trị không phải chỉ đáng bấy nhiêu tiền bạc.
Chàng nói câu này vẻ mặt ra chiều tức giận vì Tôn lão gia là bạn của chàng. chàng không muốn ai sỉ nhục bạn mình.
Cổ Tùng cư sĩ hiển nhiên đã nhận ra Lục Tiểu Phụng có vẻ tức giận liền thở dài giải thích:
– Bất quá lão phu chỉ lấy làm kỳ là con người thông minh tài trí như Tôn lão gia thì bản thân lão đã có chỗ hơn người sao lão lại mượn danh nghĩa của người khác?
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt biến thành bi thảm đáp:
– Vì lão là một lão nhân không ham danh lợi, không muốn nhận cái gì là của mình.
Chàng nghĩ bụng:
– Có khi lão bận vì lão nhát gan sợ việc nên muốn né tránh.
Chàng chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra vì chàng vốn ưa thích Tôn lão gia.
Rồi chàng tự nhủ:
– Bất luận trường hợp nào thì lão làm như vậy cũng chẳng hại gì cho ai mà chỉ hại cho mình lão.
Mộc đạo nhân không ngớt thở dài sườn sượt nói:
– Một nhân vật như Tôn lão gia không nên chết quá sớm như vậy.
Cổ Tùng cư sĩ thở dài nói:
– Tưởng lão phải biết trước nơi đây tĩnh mịch là chỗ rắn độc ra vào.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nhưng con rắn độc này không phải tự nó lần đến.
Cổ Tùng cư sĩ hỏi:
– Công tử nói vậy là nghĩa làm sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nó là giống rắn độc lại được huấn luyện. Có người ra hiệu nó mới vọt đến cắn vào cổ họng lão.
Mộc đạo nhân động dung hỏi:
– Công tử xác nhận con rắn độc đó là do người khác cố ý thả vào đây để ám toán Tôn lão gia ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Chàng lộ vẻ phẫn nộ đáp:
– Giống rắn này tuy được huấn luyện đã lâu nhưng chỉ nghe tiếng sáo trúc thổi lên mới phát động công kích.
Trong lò gạch tối tăm, con rắn kia lại nhỏ quá mà Tôn lão gia ở ngoài ánh đong quang chuồn vào dĩ nhiên không nhìn thấy.
Mộc đạo nhân cũng nghĩ tới tiếng còi tre vừa rồi liền hỏi:
– Người thổi còi tre là kẻ đã ám toán Tôn lão gia ư?
Lục Tiểu Phụng “Ồ” một tiếng chứ không nói năng gì.
Mộc đạo nhân hỏi:
– Tại sao họ cố ý sát hại Tôn lão gia?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Có thể vì họ sợ Tôn lão gia nói huỵch toẹt chuyện bí mật của họ ra.
Mộc đạo nhân hỏi:
– Người đó là ai? Hắn có điều chi bí mật?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt hai tay nói dằn từng tiếng:
– Bất luận hắn là ai, có điều bí mật gì chẳng sớm thì muộn tại hạ cũng điều tra cho biết.
Mộc đạo nhân lại thở dài. Bây giờ lão mới hoàn toàn hiểu rõ vì sao chỉ có Tôn lão gia mới kiếm được Đại Thông. Đại Trí. Vì sao Đại Thông, Đại Trí lại không lộ diện.
Nhưng vĩnh viến lão không nghĩ ra được Tôn lão gia còn biết những chuyện bí mật của những ai mà lão chưa kịp nói.
Mộc đạo nhân hỏi Lục Tiểu Phụng:
– Tình hình như thế, bây giờ Lục công tử định đi đâu?
Lục Tiểu Phụng nhìn chiều trời đáp:
– Đêm hôm qua tại hạ có ước hẹn tương hội với một người, chắc bây giờ họ đang chờ ở Xuân Hoa lâu.
Mộc đạo nhân nói:
– Nếu vậy chúng ta chia tay ở đây quách.
Lục Tiểu Phụng gật đầu. Đột nhiên chàng hỏi:
– Một người đã không thích gái lại không thích hoa thế mà sáu, bảy cô gái ở trước mắt y đem hoa tươi trải đường cho y làm chi?
Mộc đạo nhân đáp:
– Hạng người như thế nhất định không làm việc này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Giả tỷ y làm thế thì sao?
Mộc đạo nhân cười đáp:
– Nếu vậy nhất định y điên rồi.
Lục Tiểu Phụng nghĩ không ra tại sao Diệp Cô Thành lại làm chuyện gì. Chàng chỉ biết một điều là y chẳng điên khùng chi hết.
*****
Trước lúc huỳnh hôn, trên lầu Xuân Hoa chưa có khách ngồi.
Lục Tiểu Phụng ở dưới nhà bảo lấy một bình trà thơm mà người ở kinh thành ưa thích ra ngồi uống để chờ người nhà Lý Yến Bắc.
Lúc này hãy còn sớm, đáng lý chàng đi chơi chỗ khác vì chàng muốn kiếm những người như Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết, nc.
Nhưng chàng cứ ngồi yên lặng ngẫm nghĩ.
Ánh tà dương do cửa chiếu vào xéo vào đem lại một bóng người dài lê thê.
Bóng người in trên mặt đất. Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên nhìn thì chính là thanh niên tay nắm đốc kiếm nhìn chàng bằng con mắt hằn học lúc trước.
Thanh niên này bây giờ cũng trợn mắt nhìn chàng. Bàn tay nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh vẫn nắm chặt đốc kiếm.
Đốc kiếm bọc một lớp sợi tơ vừa nhỏ vừa mềm để lúc cầm vào phát huy lực lượng dễ dàng. Lớp sợi tơ còn để hút mồ hôi trong lòng bàn tay lúc khẩn trương.
Chỉ có người chân chính biết dùng kiếm mới hiểu biện pháp này.
Lục Tiểu Phụng vừa ngó đối phương đã biết kiếm pháp gã không phải tầm thường nhưng chàng không nhận ra được là ai.
Người nào chàng đã thấy mặt qua một lần là vĩnh viễn không quên nữa.
Thanh niên này dường như nhận ra chàng. Đột nhiên gã tiến thẳng đến trước mặt chàng. Thái độ gã rất hung dữ, coi đáng sợ hơn cả Đỗ Đồng Hiên lúc xông đến trước mặt Lý Yến Bắc.
Lục Tiểu Phụng tự hỏi:
– Chẳng lẽ thanh niên này có cừu hận với ta?
Chàng nghĩ không ra liền tươi cười hỏi:
– Huynh đài…
Thanh niên chận lời lớn tiếng quát:
– Ngươi có phải là Lục Tiểu Phụng không?
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng:
– Các hạ là…
Thanh niên cười lạt ngắt lời:
– Ta biết ngươi không nhận rta ta nhưng ta nhận ra ngươi. Ta muốn kiếm ngươi từ lâu chứ không phải chỉ một bữa nay.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Các hạ kiếm tại hạ có điều chi dạy bảo?
THanh niên đáp lại bằng một chiêu kiếm chứ không nói gì.
Đột nhiên gã rút kiếm ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lạnh như băng đưa tới trước cổ họng Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười.
Chàng đã không đỡ gạt, không né tránh mà lại còn mỉm cười khiến thanh niên giận xám mặt lại lớn tiếng quát:
– Ngươi tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi chăng?
Nhưng gã phóng trường kiếm thêm nữa. Có điều gã sử dụng kiếm pháp rất thần tốc, rất linh mẫn, đúng là kiếm pháp gϊếŧ người.
Lục Tiểu Phụng đã thấy kiếm pháp này rồi.
Bốn tháng trước Tô Thiếu Anh bị chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết ở Châu Quang các khí các tại nhà Diêm Thiết San đã thi triển chiêu thức đó.
Chàng đoán chắc thanh niên này ở dưới trướng Độc Cô Nhất Hạc sẽ là một người trong Tam Anh Tứ Tú.
Gã nói:
– Ta chưa gϊếŧ ngươi vì ta còn có điều muốn hỏi ngươi.
Gã đưa mũi kiếm vào gần thêm một tấc.
Lục Tiểu Phụng hỏi trước:
– Các hạ là Trương Anh Phong hay là Nghiêm Nhân Anh?
Thanh niên biến sắc nhưng chẳng thể thừa nhận mục quang của Lục Tiểu Phơng rất sắc bén.
Gã đáp:
– Nghiêm Nhân Anh.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Các hạ có biết Tây Môn Xuy Tuyết lạc lõng nơi nào không?
Nghiêm Nhân Anh tức giận hỏi:
– Ngươi mà không biết hắn lạc lõng nơi đâu thì còn ai biết nữa?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Chẳng một ai biết cả.
Nghiêm Nhân Anh nhìn chằm chặp vàp mặt chàng quát:
– Ra đi!
Lục Tiểu Phụnghỏi:
– Ra làm gì?
Nghiêm Nhân Anh đáp:
– Ta không muốn gϊếŧ ngươi ở đây.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Tại hạ không muốn chết ở đây mà cũng không muốn ra.
Nghiêm Nhân Anh rung tay một cái. Kiếm hoa tung tóe. Gã đã đâm bảy chiêu kiếm mà chiêu nào cũng chỉ cách khe cổ họng Lục Tiểu Phụng chừng một tấc.
Lục Tiểu Phụng lại cười.
Chàng không đỡ gạt, không né tránh, mỉm cười nói:
– Các hạ không gϊếŧ được tại hạ đâu.
Nghiêm Nhân Anh lòng bàn tay ướt đẫm. Trên trán cũng toát mồ hôi. Cả người gã rất khẩn trương như cây cung đã giương lên.
Bất luận là ai cũng nhận ra gã khẩn trương đến trình độ không kiềm chế được.
Mũi kiếm của gã còn cách cổ họng Lục Tiểu Phụng không đầy ba tấc.
Chưởng quỹ cùng tiểu nhị ở Xuân Hoa Lâu hoang mang đến phát run.