Nhưng hiện giờ Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn sống.
Lục Tiểu Phụng nhảy lên nói:
– Tây Môn huynh đi ư? Nếu trên đời này có người chữa thương được cho Diệp Cô Thành thì người đó là Tây Môn huynh.
Ngoài hoang dã, vùng trăng lạnh lùng tròn trĩnh chiếu xuống trần gian. Ánh trăng soi cả toà việc âm u. Trong thiền phòng đã thắp đèn.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Bạch Vân thành chúa trú ở địa phương này ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Y cũng giống Tây Môn huynh không muốn để ai tìm đến mình.
Chàng nói tiếp:
– Nhà sư trong này nguyên là tục gia tên gọi Thắng Thông.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Y dẫn công tử tới đây ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tiểu đệ cũng là một hảo sự là đã cứu người. Sau khi Tây Môn huynh cứu người rồi, vĩnh viến cũng không nghĩ tới người ta báo đáp.
Vụ cứu người này tuy không phải là một lạc thú rất lớn nhưng cũng là một điều thú vị.
Lục Tiểu Phụng gõ cửa gọi:
– Diệp huynh! Tiểu đệ là Lục Tiểu Phụng.
Không có tiếng người đáp lại.
Diệp Cô Thành dù ngủ rồi nhưng tuyệt không thể ngủ say đến thế. Chẳng lẽ trong này không có ai?
Lục Tiểu Phụng còn đang chau mày ngẫm nghĩ, Tây Môn Xuy Tuyết đã phá cửa bước vào.
Trong nhà có người nhưng là người chết, một người bị bóp chết tươi.
Người chết không phải Diệp Cô Thành mà là Thắng Thông.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Ai đã gϊếŧ y? Làm sao lại gϊếŧ y?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
– Không phải y chỉ làm ơn cho một mình tiểu đệ mà còn đưa người khác tới nhưng Diệp Cô Thành đi rồi. Người kia cho là y tiết lộ phong thanh nên gϊếŧ y để tiết hận.
Chàng giải thích như vậy là hợp lý mà cũng là cách giải thích duy nhất.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói:
– Tiểu đệ đã thấy rồi. đây là người thứ hai bị bóp chết.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Người thứ nhất là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Công Tôn đại nương.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Bọn họ chết về tay một người.
Xiết chết Thắng Thông tuy không phải là sợi dây hồng nhưng thủ pháp cũng tương tự.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công Tôn đại nương có liên quan gì đến vụ này?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
– Kể lý thì có nhưng tiểu đệ chưa tìm ra đầu mối nào.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Đầu mối gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nó là một sợi dây xâu những vụ này vào với nhau.
Tây Môn Xuy Tuyết hoỉ:
– Công tử đã nhận xét được điều gì?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Diệp Cô Thành bị thương vì bị người ám toán không thì Đường Thiên Nghi chẳng có cách nào hạ thủ được.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Ai ám toán hắn?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Người thổi còi tre để điều động rắn.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Âu Dương Tình cũng bị rắn độc cắn ư?
(Thiếu 2 trang) ……….
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Âu Dương Tình là xử nữ hay không thì dính líu gì đến nhà sư chất phác?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Có chứ.
Tây Môn Xuy Tuyết không hiểu. Thực ra mối quan hệ này chẳng một ai hiểu được.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
– Tiểu đệ vì việc Đan Phượng công chúa đi kiếm Tôn lão gia. Hôm ấy Tôn lão gia cũng ở trong kỹ việc của Âu Dương Tình. Dọc đường tiểu đệ lại gặp nhà sư chất phác.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa nghe ra manh mối gì.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Tiểu đệ hỏi y ở đâu tới và định đi đâu?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Lão nói thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Lão bảo vừa ở trong nhà Âu Dương Tình ra.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Nhưng Âu Dương Tình còn là xử nữ kia mà?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Như vậy chứng tỏ lời nói của nhà sư chất phác không hoàn toàn thành thực.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Như vậy cũng chưa đủ chứng minh lão đã gϊếŧ người.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Con người đã nói dối là phải có lý do. Y nói dối để làm gì?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công tử nhận định đêm hôm ấy lão đã làm chuyện vụиɠ ŧяộʍ, lúc công tử hỏi tới lão đành buộc miệng nói dối để chối cãi hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Lúc đó dĩ nhiên lão không ngờ tiểu đệ đã quen biết Âu Dương Tình.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Sao lão không nói người khác mà lại phải nói đến Âu Dương Tình?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì Âu Dương Tình là người cùng đường với lão.
Tây Môn Xuy Tuyết lại không sao hiểu được.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Sau khi tiểu đệ phá vỡ Thanh Y Lâu mới phát giác trên chốn giang hồ có một tổ chức bí mật là hội giầy đỏ mà Thanh Y Lâu dường như bị bọn này kiềm chế.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Vụ đó ta đã nghe qua.
Lục Tiểu Phụng nguyên là một nhân vật truyền kỳ, phá vỡ Thanh Y Lâu, giam chết Hoắc Hưu, bắt tên đại đạo hái hoa cùng Công Tôn đại nương sắp đặt kế hoạch truyền kỳ khắp chốn giang hồ. Những vụ này đã nói ở hai thiên truyền kỳ trước.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Sau khi tiểu đệ phát giác ra hội giầy đỏ lại khám phá các mụ ở hội này bị người khác kiềm chế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Những người ở hội giầy đỏ cũng bị một tổ chức bí mật kiềm chế ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Bọn Thanh Y Lâu toàn là nam nhân, hội giầy đỏ toàn là nữ nhân. Còn tổ chức bí mật khác rất có thể toàn là người xuất gia và có lẽ kêu bằng hội tất trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công tử nhận định người cầm đầu tổ chức này nhà sư chất phác chăng?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Tiểu đệ ít gặp lão nhưng khi phá Thanh Y Lâu lão đột nhiên xuất hiện. Trên đời ít khi xảy việc trùng hợp như vậy.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Những lão không cản trở việc phá Thanh Y Lâu cùng việc điều tra hội giầy đỏ của công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì lão biết những lúc đó tiểu đệ đã nắm vững mấu chốt, lão có cản trở cũng không được.
Tây Môn Xuy Tuyết cũng thừa nhận bất luận ai muốn cản trở hành động của Lục Tiểu Phụng đều không phải chuyện dễ.
Lục Tiểu Phụng lại cười lạt nói:
– Người xuất gia đều đi tất trắng. Lão bảo lão đi tất thịt. Tiểu đệ bảo thịt cũng màu trắng thì lão cãi thịt lão không trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Thịt lão quả không trắng thật.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
– Tất trắng mà dính đầy bùn đất cũng không còn màu trắng nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công tử nhận định lão gϊếŧ Công Tôn đại nương và Âu Dương Tình để bịt miệng hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì chẳng những tại hạ quen biết các cô ở hội giầy đỏ mà còn trở nên bạn hữu của họ. Lão sợ họ tiết lộ bí mật.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Đêm hôm ấy Tôn lão gia cũng ở trong kỹ việc Âu Dương Tình hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tôn lão gia ở đó mà lão còn biết nhiều việc, quá nhiều.
Con người biết nhiều chuyện bí mật thường hay tổn thọ.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm nói:
– Bất luận thế nào thì đây cũng chỉ là sự phỏng đoán của công tử chứ chưa đủ chứng cứ.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Trước nay tiểu đệ phỏng đoán ít khí sai lầm.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Vì thế mà công tử muốn kiếm cho ra sợi dây xâu ba người chết: Thắng Thông, Tôn lão gia và Công Tôn đại nương vào làm một hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Phải rồi!
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Thế còn Diệp Cô Thành? Nhà sư chất phác ám toán hắn làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì lão muốn nhân cơ hội này khuếch trương thế lực ra đến kinh thành.
Tây Môn Xuy Tuyết lại càng không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
– Lão biết Lý Yến Bắc và Đỗ Đồng Hiên đặt cuộc rất lớn vào trận đấu kiếm giữa hai vị. Hai người kia cũng muốn nhân cơ hội này đoạt cơ nghiệp của nhau.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Lý Yến Bắc cá là ta sẽ thắng ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì thế nhà sư liền thiết kế mua lại sự đặt cuộc của Lý Yến Bắc.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Họ dùng ngân phiếu để mua ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Người đứng ra mua cũng là một kẻ xuất gia tên gọi Cố Thanh Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Bây giờ chắc lão cho là Diệp Cô Thành nhất định thất bại. Đỗ Đồng Hiên cũng không thể thắng cuộc.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Lão đi nước cờ này tiêu diệt được cả hai thế lực rất lớn ở kinh thành mà chẳng hao hơi tổn sức.
Tây Môn Xuy Tuyết thở dài nói:
– Trên đời chỉ có hai vị nghĩ ra được kế hoạch phức tạp và vi diệu đó.
Lục Tiểu Phụng cãi:
– Không phải tiểu đệ nghĩ ra kế hoạch này mà là lão.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp:
– Công tử không nghĩ kế hoạch nhưng đoán ra âm mưu của lão thì so với lão lại càng cao minh hơn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Tây Môn huynh cho là sự phỏng đoán của tiểu đệ không hoàn toàn đúng hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
– Ta có nói thế đâu?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
– Tiểu đệ nhận ra nhất định Tây Môn huynh cũng nghĩ như vậy.
Đột nhiên chàng thở dài nói tiếp:
– Chính tiểu đệ cũng nghĩ thế.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công tử cũng nhìn nhận sự phỏng đoán của mình chưa chắc đã hoàn toàn hợp lý ư?
Lục Tiểu Phụng cười gượng đáp:
– Tiểu đệ chẳng đã nói chưa tìm ra được đầu mối kia.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Bây giờ công tử đã tìm ra một đường dây rồi kia mà?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đường dây đó chưa đủ đứng vững.
Dĩ nhiên hai người nói chuyện ngoài thiền phòng.
Chẳng ai muốn ở trong căn nhà cũ nát, âm u lại có người chết.
Ngọn gió lạnh ngoài hoang giao khiến cho đầu óc người ta càng tỉnh táo, ý nghĩ càng mẫn tiện.
Dưới ánh trăng sao, hai người thủng thẳng theo con đường sơn lộ tiến về phía trước. Ngọn gió thu lay động đám cỏ vàng úa bên đường. Cảnh vật cực kỳ thê lương tịch mịch. Hai người đi mỗi lúc một xa.
Lục Tiểu Phụng lại nói:
– Đường dây này chưa thể xâu mọi sự việc với nhau một cách hoàn chỉnh vì còn có người chết một cách rất kỳ quái.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Ai?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Trương Anh Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết đã biết người này. Tam Anh Tứ Tú nguyên là đồng môn.
Trương Anh Phong là sư huynh của Nghiêm Nhân Anh thì cũng là sư huynh của Tôn Tú Chân.
Tôn Tú Chân hiện nay đã thành Tây Môn phu nhân nên Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thể không quan tâm về việc đã xảy ra cho Trương Anh Phong. Y hỏi:
– Hắn cũng chết rồi ư?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Hắn chết hôm qua mà chết một cách rất kỳ quái.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Ai đã gϊếŧ Trương Anh Phong?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Theo lẽ Tây Môn huynh là hung thủ.
Tây Môn Xuy Tuyết chau mày hỏi:
– Ta là hung thủ ư? Sao ta lại gϊếŧ hắn?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
– Vì lẽ bọn họ đến kinh thành lần này vì mục đích kiếm Tây Môn huynh để trả thù.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi:
– Đó là lý do ta đã hạ sát hắn ư?
Lục Tiểu Phụng nói:
– Vết thương trí mạng nơi cổ họng hắn chỉ có một chút huyết tích.
Tây Môn Xuy Tuyết dĩ nhiên đã hiểu ý về câu nói này. Chỉ có mũi kiếm rất sắc bén, rất lợi hại mới gây thành vết thương như vậy. Ngoại trừ môn khoái kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết còn ai phóng được chiêu kiếm như vậy?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói tiếp:
– Đáng tiếc bây giờ tiểu đệ lại nhận ra hung thủ gϊếŧ Trương Anh Phong không phải là Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Công tử biết hung thủ là ai rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Có hai người khả nghi hơn hết là một tên thái giám và một tên rỗ mặt.
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng có mặc cảm gì về vụ này liền nói:
– Nếu chết về tay hai người đó cũng là chuyện hay, chỉ sợ Trương Anh Phong không chết về tay họ mà thôi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
– Tiểu đệ cũng chưa nghĩ ra lý do gì bọn họ lại gϊếŧ Trương Anh Phong. Hay là hai người này không phải đối thủ của họ Phong.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
– Công tử nhận ra những người này đáng lý là hung thủ lại không phải là hung thủ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì thế tiểu đệ mới điên đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Vậy đúng ra hung thủ là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Bây giờ tiểu đệ mới nhận ra cái chết của Trương Anh Phong có mối quan hệ rất lớn đến vụ này.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Vì thái giám cũng kể như là người xuất gia, cũng đi tất trắng.
Tây Môn Xuy Tuyết trầm ngâm hỏi:
– Có phải người thu lượm xác Trương Anh Phong là Nghiêm Nhân Anh không?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Đúng rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Nghiêm Nhân Anh ở đâu?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
– Tây Môn huynh muốn kiếm hắn chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
– Ta muốn coi vết thương trí mạng nơi cổ họng Trương Anh Phong hoặc giả nhận ra kiếm thức của ai.
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Tiểu đệ đã coi rồi mà coi một cách rất kỹ càng.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói:
– Ta biết võ công của công tử khá lắm, nhãn lực lại càng sắc bén nhưng về kiếm thuật ta cũng biết rõ công tử còn thua ta nhiều.
Lục Tiểu Phụng chỉ cười gượng. Chàng không thể tranh luận với Tây Môn Xuy Tuyết. Có thể nói không ai dám tranh luận về vấn đề liên quan đến kiếm thuật với y.
Chàng nhăn nhó cười nói:
– Tây Môn huynh đã muốn đi thì tiểu đệ dẫn đường nhưng Tây Môn huynh cần phải coi chừng.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Nghiêm Nhân Anh đã tìm người đến đối phó Tây Môn huynh, trong đó có hai tên Lạt Ma ở Mật Tông, ngoài ra còn hai tay cao thủ ở một kiếm phái bí mật trên ngọn Thủy Phong núi Thánh Mẫu.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Bọn chúng đều dùng kiếm hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Không hiểu họ dùng kiếm gì nhưng dĩ nhiên là kiếm rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói:
– Nếu họ dùng kiếm thì chính họ phải coi chừng ta.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
– Thế ra người cần coi chừng là bọn họ chứ không phải Tây Môn huynh.
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
– Nhất định không phải.
Lục Tiểu Phụng hoỉ:
– Còn hai tên Lạt Ma thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
– Lạt Ma về phần công tử.
Nguyên vấn đề hòa thượng và đạo sĩ đã đủ làm Lục Tiểu Phụng phải điên đầu, bây giờ lại thêm mấy tên Lạt Ma nữa đổ lên đầu chàng. Chàng lẩm bẩm:
– Ở đời người ta cầu danh, kẻ thì cầu lợi, không biết còn mình cầu cái gì?
Tây Môn Xuy Tuyết nghe tiếng đáp:
– Công tử cầu lấy chuyện bực dọc vào mình.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
– Đúng thế thật. Tiểu đệ tìm tới tìm lui mà toàn tìm những chuyện phiền não cho mình.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:
– Bây giờ công tử định đi kiếm họ ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp:
– Ở Toàn Phước khách sạn.
Toàn Phước khách sạn ở đường phố lớn mé đông tòa Cổ Lâu. Nghe nói trong khách sạn này đã lâu đời và lớn nhất trong thành.
Hai người đến vào lúc đêm khuya, bọn Nghiêm Nhân Anh không còn ở đó nữa.
Điếm tiểu nhị nói:
– Nghiêm công tử đem sư huynh đi táng, có cả hai vị Lạt Ma đại sư mới rời khỏi khách sạn chưa lâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
– Họ đi về phương nào?
Tiểu Nhị đáp:
– Các vị đó đến Thiên Tàm Đàn.