Chương 9: Không Gian Quỷ Dị, Em Trai Diệp Hoan (4)

Nếu không tự an ủi mình như thế, chỉ sợ Diệp Chu sẽ muốn treo cổ tự sát lần nữa.

Hơn nữa, đời trước cậu làm công việc bán hàng, nên cậu biết nhiều về buôn bán hơn người ở thời đại này. Kiếm được số tiền lớn có thể khó, nhưng không khó để sống một cuộc sống tốt đẹp.

Vào những năm 1990, Hoa Hạ còn nghèo, nhưng đây cũng là lúc nền kinh tế sắp cất cánh, chỉ cần đầu óc thông minh, thì không cần phải lo lắng về việc kiếm tiền.

Nghĩ tới mình còn có tùy thân không gian, mặc dù vẫn không biết không gian đó có tác dụng gì và có thể mang lại cho mình những gì. Nhưng Diệp Chu cảm thấy, cho dù không gian đó không thể mang lại cho mình lợi ích gì, nhưng ít nhất có thể sử dụng nó như một chiếc vali xách tay đi?

Đám người cực phẩm đó đừng hòng nghĩ sẽ lấy đi sợi chỉ nào của cậu nữa. Vô hình chung đã giúp cậu giải quyết một vấn đề rất lớn.

Mặc khác, Diệp Chu không phải là nguyên chủ, đời trước cậu lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, đã tiếp xúc với rất nhiều loại người.

Cậu không đơn thuần như nguyên chủ, về việc cái chết của cha mẹ nguyên chủ cùng chuyện bị đám lưu manh đùa giỡn không có gì kỳ quái, đánh chết cậu cũng không tin.

Cái khác không nói, nói chuyện nguyên chủ bị đùa giỡn, dù cậu vừa đẹp, vừa nhu nhược, nhưng cậu vẫn là một nam nhân chân chính, tại sao không có việc gì làm đám lưu manh lại đi đùa giỡn một nam nhân?

Dựa trên sự hiểu biết của cậu về lưu manh, nếu thật sự không vừa mắt nguyên chủ hoặc gì đó, nhiều nhất cũng chỉ là đánh một trận, không thể nào đùa giỡn còn cởϊ qυầи muốn cưỡиɠ ɧϊếp cậu? Cái này quá tiên phong.

Bất quá, rõ ràng hơn ai hết, Diệp Chu không phải loại người thích tìm phiền toái, cậu chỉ nghĩ làm sao kiếm tiền. Chỉ cần đám người kia ngừng khıêυ khí©h cậu, cậu cũng lười giúp nguyên chủ dọn dẹp đống lộn xộn này.

Ngược lại, nếu đám người kia không sợ chết mà lại tới khıêυ khí©h cậu. Vậy không còn cách nào, cậu đành phải thanh toán thù mới hận cũ cùng một lúc.

"Anh ơi, em xong rồi. Khi nào chúng ta lên thị trấn?"

Diệp Hoan nhảy nhót tới trước mặt Diệp Chu, hai cánh tay nhỏ gầy yếu thân mật ôm cậu. Diệp Chu thu liễm, lấy lại tinh thần, sờ đầu nhóc: "Chờ một chút, anh đi lấy tiền, lát nữa thuận tiện mua một ít hạt giống về."

"Nhà chúng ta cũng muốn trồng rau sao? Anh ơi, em giúp anh được không? Ông nội Phan thường khen em nhổ cỏ giỏi!"

Vừa nghe nhà mình sẽ trồng rau như những nhà khác, Diệp Hoan không khỏi càng thêm vui mừng. Tuổi còn nhỏ, nên Diệp Hoan chỉ biết, nếu nhà mình trồng rau giống như những nhà khác, thì sẽ không bị đói bụng.

"Ha ha...Được a, miễn là em không nhầm mầm với cỏ dại nhổ đi, thì không sao cả."

Thấy vậy, Diệp Chu không nhịn được bật cười, đứa em trai này hiện tại có thể là gánh nặng của cậu, nhưng cũng có thể coi là một loại chỗ dựa phải không?

Chẳng qua là đời trước cậu còn chưa kết hôn sinh con, có lẽ đời này cũng như vậy, nên cậu sẽ nuôi nấng nhóc như con trai.

"Thật quá đáng, sao anh lại nói như vậy, em thật sự rất giỏi nhổ cỏ."

Diệp Hoan bất mãn dậm chân, nghiêm túc tỏ vẻ kháng nghị, Diệp Chu ha ha cười: "Được được được, sau này việc nhổ cỏ trong ruộng rau nhà chúng ta đều giao hết cho em làm."

"Ân ân ân!"

Dù sao Diệp Hoan vẫn còn là một đứa trẻ, lời khẳng định thản nhiên của Diệp Chu, khiến Diệp Hoan hào hùng vạn trượng vỗ lên bờ ngực gầy yếu của mình.

"Em thật là!"

Vừa sủng nịch, vừa bất đắc dĩ chọc vào đầu nhóc, Diệp Chu xoay người trở về phòng, nhìn xung quanh, cuối cùng cậu cúi người chui xuống gầm giường.

Giường ở thời đại này vẫn là loại giường gỗ bốn chân cũ kỹ, khoảng trống dưới gầm giường rất rộng. Ít nhất với thân thể đơn bạc gầy yếu của cậu chui vào cũng không cảm thấy khó chịu.

Dưới gầm giường có vài lỗ chuột, Diệp Chu từ một trong số hang chuột đó móc ra một cái hộp thiếc nhỏ, lấy ra toàn bộ tài sản bên trong • 15 tệ.

Vì để giữ được số tiền này, nguyên chủ phải tốn rất nhiều công sức. Nếu giấu ở nơi khác, chỉ sợ nó đã bị đám thân thích cực phẩm thường xuyên xông vào nhà lấy đồ cướp mất từ lâu.

Sau đó, Diệp Chu cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn một chút, tùy tiện rửa mặt, rồi dẫn Diệp Hoan đi ra ngoài.

Trước kia, mỗi khi nguyên chủ đi ra ngoài đều khóa cửa, Diệp Chu nghĩ trong nhà cũng không có thứ gì đáng giá. Cho dù cậu có khóa cửa, cũng không ngăn cản được đám cực phẩm thích khi dễ hai anh em bọn họ, nên Diệp Chu dứt khoát không khóa cửa, thậm chí còn cố ý mở rộng cửa, như thể hoan nghênh bọn họ đại giá quang lâm.

--------o0o--------

Hết chương 9