Chương 8: Không Gian Quỷ Dị, Em Trai Diệp Hoan (3)

Diệp Chu nghe vậy, khẽ nhíu mày, sau đó nhặt củ khoai lang nướng vừa đặt xuống, lại lần nữa nhét vào trong tay Diệp Hoan: "Đừng buồn, Tiểu Hoan, em yên tâm đi, không ai có thể lấy đi đồ của chúng ta. Một ngày nào đó, anh sẽ lấy lại tất cả những gì bọn họ đã lấy."

Bao gồm cả lương thực đã thu hoạch năm ngoái!

Những cái khác cậu có thể không cần, nhưng lương thực chính là thứ để lấp đầy bụng, nói gì đi nữa cũng không thể không có nó.

"Ừm!"

Sự thật đã chứng minh, đứa nhỏ này vẫn là rất dễ dỗ dành, trong nháy mắt Diệp Hoan lại nở nụ cười, Diệp Chu sủng nịch xoa đầu nhóc: "Ăn nhanh đi, ăn xong anh dẫn em lên thị trấn chơi."

Nếu cậu nhớ không nhầm, thì cậu vẫn chưa nghỉ việc ở thị trấn. Cậu phải đi xin nghỉ việc vì đại thần xuyên qua đã tặng cho cậu một thiết bị siêu gian lận.

Nếu cậu không sử dụng thì sẽ vô ích, trước đó cậu phải mua một số hạt giống hoặc thứ gì đó để thử nghiệm.

Điều đáng ăn mừng nhất chính là hiện tại cậu đang ở những năm 1990 chứ không phải đầu những năm 1980. Nếu bán thứ gì đó, mọi người sẽ nói đó là đầu cơ trục lợi, sẽ bị bắt lên sở cảnh sát giáo dục một phen.

"Thật sao?"

Hai mắt Diệp Hoan sáng lên, hiển nhiên có chút kinh ngạc, nghĩ tới nguyên chủ ngày thường đi làm, bỏ nhóc ở nhà một mình, Diệp Chu không khỏi có chút chua xót: "Thật đó, chờ anh kiếm được tiền, anh sẽ cho em đi học."

"Anh ơi, anh không muốn đi học nữa sao? Bọn họ đều nói anh học rất giỏi, tương lai nhất định có thể thi đậu đại học. Trước kia, cha mẹ luôn nói anh là sinh viên duy nhất ở trong thôn chúng ta, nếu anh không đi học có phải rất đáng tiếc không? Nếu không, anh chờ em hai năm, chờ em lớn lên sẽ kiếm tiền để anh tiếp tục đi học."

Lời nói non nót của đứa trẻ không chứa đựng sự suy tính và cân nhắc, những cảm xúc lẫn lộn trong đó đều trần trụi và chân thật. Đôi mắt đen láy sáng ngời của Diệp Hoan chỉ có sự nghiêm túc và kiên định.

Diệp Chu có thể nhìn ra, Diệp Hoan thật sự muốn chờ sau khi mình lớn lên sẽ kiếm tiền cho anh trai đi học. Diệp Chu không phải là người dễ xúc động, nhưng lúc này trong mắt cậu là chua xót, có nước mắt dâng trào.

"Em thật ngốc, chờ em lớn lên kiếm tiền, thì anh cũng sắp già rồi."

Đúng là một đứa nhỏ ngốc, nhưng nó cũng rất ấm lòng.

"Vậy sao? Nhưng..."

"Không có nhưng, con nít con nôi đừng nghĩ nhiều như vậy. Đó là chuyện của người lớn, sau này anh sẽ nỗ lực kiếm tiền. Em cứ yên tâm làm một đứa trẻ hạnh phúc dưới sự che chở của anh, chỉ cần em có thể đi học. Cho dù là tiến sĩ đại học, thậm chí là xuất ngoại du học, anh cũng sẽ chu cấp cho em."

Diệp Hoan hiển nhiên không hài lòng, Diệp Chu không cho nhóc cơ hội nói tiếp.

Nói thật, cậu thật sự sợ nghe nhiều sẽ rơi nước mắt, không có gì có thể cảm động hơn sự ngây thơ, ngốc manh và chân thành của đứa trẻ.

"Vậy anh thật sự không muốn đi học nữa sao?"

Gương mặt gầy gò đen đúa nhăn thành một đoàn, Diệp Hoa hơi bĩu môi.

"Ừm, anh không đi học nữa, sau này anh chỉ chu cấp cho em đi học thôi. Ngoan, con nít đừng hỏi nhiều như vậy, ăn xong rồi, thì đi rửa mặt thay quần áo, chúng ta đi sớm về sớm."

Đối với cậu mà nói đi học là vô nghĩa, thay vì lãng phí thời gian ở trường, cậu nên nghĩ cách kiếm tiền, sống một cuộc sống tốt đẹp với em trai mình.

Hiện tại cậu không nghĩ gì khác ngoài việc kiếm tiền, trong tay không có tiền khiến cậu cảm thấy thật hoảng sợ a!

"Vậy được rồi. Nếu một ngày nào đó anh muốn đi học, nhất định phải nói với em, đến lượt em kiếm tiền chu cấp cho anh đi học."

Diệp Hoan miễn cưỡng gật đầu, lại bổ sung thêm một điều kiện trước khi lại ăn khoai lang nướng của mình.

Cổ họng của Diệp Chu vẫn còn hơi đau, ăn xong hai miếng khoai lang nướng khô khốc, cậu không muốn ăn nữa, lúc Diệp Hoan đang ăn, Diệp Chu liền đứng dậy đi ra ngoài.

Ở nông thôn không bằng thành phố, mặc dù anh em Diệp gia nghèo đến mức không thể chê trách. Nhưng nhà bọn họ vẫn rất lớn, ngoài ba căn nhà đất rộng rãi, đơn sơ, bên trái còn có một phòng bếp nhỏ, bên phải là chuồng heo, chuồng gà để chăn nuôi gia súc. Mặc dù đều hoang phế, nhưng trước và sau đều có sân.

Năm nay vừa vặn là năm 1990. Ở thời đại này, đừng nói nông thôn, ngay cả thành phố cũng rất nghèo, một hộ gia đình có trong tay một vạn tệ đã là người giàu có.

Vì vậy, sân nhà Diệp Chu không thể trát xi măng, chỉ là một bãi đất bùn bình thường, có thể thấy trước và sau đều trồng cây, còn có giàn tre để trồng rau dưa dây leo.

Chỉ là lâu ngày không có ai chăm sóc, nên cả cái nhà lẫn cái sân chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ, căn nhà trọc lốc!

Diệp Chu đi dạo quanh sân trước và sau, nếu nói mình không chán nản thì là nói đối. Suy cho cùng, gia đình này thật sự quá nghèo, điều đáng mừng nhất chính là nơi này rất lớn. Ở thời đại này mà nói, đã là khá tốt, giống như nhà cậu còn có hai mẫu đất, hai mẫu ruộng nước. Dù không tính là gì, nhưng cũng không xem như là hai bàn tay trắng, nông dân có đất còn phải lo mưu sinh?

--------o0o--------

Hết chương 8