Chương 4: Nguyên Chủ Cẩu Huyết (1)

"Hô hô."

Diệp Chu dựa lưng vào cửa, trượt chân ngồi dưới đất, thở hổn hển như trâu, dao bổ củi giơ cao trước đó đã tùy ý bị ném sang một bên. Lá phổi thiếu oxy trầm trọng, cần rất nhiều không khí trong lành tiến vào.

Cái đầu không hoạt động gần hết ngày đã ở trong trạng thái chết máy. Cho tới bây giờ, Diệp Chu không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Những người vừa rồi là ai?

Làm sao cậu có thể xuất hiện ở đây sau khi bị xe đυ.ng?

"Anh ơi..."

Cùng lúc đó, một giọng nói nghẹn ngào non nớt vang lên, cậu bé với gương mặt đầy nước mắt cùng nước mũi lao vào trong lòng Diệp Chu khóc thúc thít.

"Ngô..."

Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng đâm vào người, cũng suýt chút nữa đánh ngã cậu. Diệp Chu không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là cầm thú, đối phương rõ ràng chỉ mới có 5-6 tuổi. Cho dù bị va đau, cũng chỉ có thể âm thầm chửi rủa, bất đắc dĩ vươn tay ôm cậu bé: "Đừng khóc nữa, hiện tại đầu anh đau, cổ họng cũng đau, toàn thân đều đau, em để anh nghỉ ngơi một chút nha."

Cũng không biết cậu bé có nghe hiểu không, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, Diệp Chu vỗ nhẹ đầu nhóc tán thưởng.

Diệp Chu dựa vào cánh cửa đổ nát, thả lỏng cả người, nhắm mắt lại. Đến lúc này, Diệp Chu mới có sức lực để sắp xếp lại những ký ức lộn xộn đã bị mạnh mẽ rót vào đầu.

Nói một cách đơn giản, cậu đã xuyên qua! Đầu những năm 1990 của thế kỷ 21 đầy màu sắc nông thôn đơn sơ, nguyên chủ của thân thể này, cũng tên là Diệp Chu. Bởi vì không chịu nổi những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, nên nguyên chủ đã treo cổ tự sát và ngay lúc đó cậu liền xuyên tới nơi này.

Cuộc đời của nguyên chủ còn cẩu huyết hơn phim truyền hình cẩu huyết lan tràn ở thế kỷ 21. Tuy rằng nguyên chủ có một đám thân thích cực phẩm, nhưng ít nhất còn có một đôi cha mẹ cần lao và giản dị.

Trước năm ngoái, nguyên chủ là học sinh cao trung duy nhất ở trong thôn. Hơn nữa học ở một trường cao trung trọng điểm ở thành phố cách thôn hàng chục dặm.

Nguyên chủ là người duy nhất trong thôn có hi vọng đậu đại học, phải biết, sinh viên đại học của những năm 1990 vẫn rất nổi tiếng, đặc biệt là ở nông thôn.

Tuy nhiên, vụ việc cẩu huyết đã xảy ra vào năm ngoái, để kiếm tiền cho nguyên chủ đi học, cha của nguyên chủ đã thừa dịp nông nhàn lên thành phố làm công, lại bị bà cô gả vào thành phố từ những năm đầu đời lừa gạt cùng bà bán than tổ ong.

Kết quả là chiếc xe chở than tổ ong bị lật xuống con dốc, cha của nguyên chủ tử vong ngay tại chỗ. Không bao lâu, mẹ của nguyên chủ bị tố cáo nói thi thể chồng còn chưa lạnh, đã đi nɠɵạı ŧìиɧ với một nam nhân góa vợ ở trong thôn.

Mẹ của nguyên chủ không thể chịu đựng được suốt ngày bị mẹ chồng, em chồng, chị em dâu nhục mạ cùng sự khinh bỉ của thôn dân. Trong một đêm khuya, bà đã uống thuốc trừ sâu tự tử.

Lúc này, nguyên chủ lần lượt mất cha mẹ, nên phải nghỉ học và về nhà. Bởi vì trong nhà còn có một đứa em trai 6 tuổi cần cậu chăm sóc.

Nếu mọi người nghĩ rằng nỗi bất hạnh của nguyên chủ sẽ kết thúc ở đây, thì mọi người đã hoàn toàn sai lầm.

Đừng quên nguyên chủ còn có một đám thân thích cực phẩm.

Sau khi nguyên chủ trở về, lo liệu hậu sự cho cha mẹ mình, số tiền tiết kiệm chỉ có vài trăm tệ của gia đình cũng đã dùng hết. Cũng may, lương thực trên đồng có thể thu hoạch được, hai anh em lẻ loi và hiu quạnh cũng không đến mức chết đói.

Nhưng vấn đề ở đây là cha của nguyên chủ là con thứ tư, trong nhà ông có ba anh trai và hai em gái. Chị gái lớn, cũng chính là đại cô của cậu, nhiều năm trước đã lấy chồng ở thành phố. Còn cô em gái, năm nay mới chỉ ngoài đôi mươi, là do lúc lão thái thái gần 50 tuổi mới sinh ra.

Cô được nuông chiều từ khi còn nhỏ, đến bây giờ vẫn chưa gả đi. Người hùa theo lão thái thái mắng cậu trước đó chính là tiểu cô của cậu.

Chuyện xảy ra là, sau khi cha mẹ của nguyên chủ qua đời, bởi vì hai anh em đều còn vị thành niên, nên cán bộ thôn lần lượt tìm đến bà nội, chú và những người thân ruột thịt khác của cậu. Ít nhất là cho đến khi Diệp Chu trưởng thành, nhưng bọn họ đều không muốn cầm củ khoai lang nóng bỏng tay này.

Diệp Chu cũng là người có cốt khí, nhận trách nhiệm chăm sóc em trai. Tuy nhiên, khi thu hoạch lương thực, tất cả thân thích cực phẩm đều đến. Ban đầu mọi người, kể cả Diệp Chu, đều cho rằng bọn họ còn niệm chút tình thân, ai biết sau khi thu hoạch lương thực xong, toàn bộ lương thực đều được mang về nhà chính của Diệp gia.

Đừng nói lương thực, ngay cả một cọng lúa, hai anh em cũng không nhìn thấy. Đó chính là lương thực cứu mạng của hai anh em bọn họ.

--------o0o--------

Hết chương 4