Chương 25: Tiểu Bối Bất Tài, Chỉ Giỏi Dùng Vũ Khí Lạnh! (1)

Theo lý mà nói, thì yêu cầu của Diệp Chu cũng không phải là quá đáng, mọi người trong Diệp gia thật sự là quá tồi tệ, căn bản không cho người ta đường sống. Nhưng nếu xét về luân lý, yêu cầu của Diệp Chu chắc chắn có chút đại nghịch bất đạo. Những người lớn tuổi trong nhà vẫn còn đó, tiểu bối muốn cắt đứt quan hệ, nếu nói ra chỉ sợ sẽ bị người chê cười.

"Việc này..."

Cắt đứt quan hệ? Nói thì nhẹ nhàng, nhưng đó là việc phản bội tổ tông. Trong lúc nhất thời, Vạn thôn trưởng cũng không dám làm chủ việc này, nhưng Phan lão trước sau không lên tiếng lại quay đầu nhìn Diệp Chu.

Đôi mắt Phan lão đen tựa như có thể nhìn thấu linh hồn người khác nhìn cậu thật sâu, một lúc sau mới tập trung nói: "Tiểu Chu, cháu đã nghĩ tới chưa? Cháu cũng là người từng đi học, nên biết việc cắt đứt quan hệ với người thân ruột thịt có ý nghĩa như thế nào. Cho nên cháu vẫn kiên trì làm như vậy?"

"Cảm ơn Phan lão đã nhắc nhở, nhưng cháu đã quyết định rồi, mong hai ngài thành toàn cho cháu!"

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Phan lão, Diệp Chu không cần suy nghĩ liền gật đầu, lời nói của người ta đáng sợ thì sao? Nguyên chủ cũng đã sẵn sàng ép dạ cầu toàn đi? Cuối cùng kết quả là gì?

Miệng của người ta, người ta muốn nói gì thì nói, cậu có quyền không nghe là được. Còn nếu chọc tức cậu, cậu cũng không ngại tìm 1-2 người để gϊếŧ gà dọa khỉ. Tóm lại một câu, cậu tuyệt đối sẽ không hèn nhát như nguyên chủ. Sinh mệnh thứ hai, cậu muốn sống một cuộc sống tự do, vô tư và bình dị hơn.

"Nếu chúng ta không muốn thì sao?" Phan lão đánh ánh mắt với Vạn thôn trưởng, sau đó Vạn thôn trưởng thử dò hỏi.

"Nếu thôn trưởng không muốn, thì cháu cũng chẳng làm được gì, nhưng..."

Đang nói được một nửa, Diệp Chu cố ý ngừng lại, ánh mắt đột nhiên lạnh băng nhìn về phía mọi người trong Diệp gia, Vạn thôn trưởng theo bản năng buột miệng nói: "Nhưng cái gì?"

"Tiểu bối bất tài, chỉ giỏi dùng vũ khí lạnh!"

"Hả?"

Lời vừa dứt, khóe miệng Vạn trưởng thôn vặn vẹo quỷ dị, Phan lão cũng lảo đảo, suýt chút nữa té khỏi ghế. Chưa kể mọi người trong Diệp gia càng không cần phải nói, bọn họ cũng đã hai lần trải nghiệm "Giỏi" dùng vũ khí lạnh của Diệp Chu.

Toàn bộ những người trong nhà chính, duy nhất không có biểu hiện gì thay đổi, có lẽ chỉ có hai anh em Diệp Chu, ai biết bọn họ lại gian lận như vậy?

"Khụ khụ...Con mẹ nó, thằng nhóc hỗn đản, cháu đang uy hϊếp ta đúng không?"

Thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, Vạn thôn trưởng tức giận đến mức chửi ầm cả lên. Hai mắt trợn trừng to như chuông đồng, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Chu, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

"Cháu không dám, cháu chỉ là ăn ngay nói thật mà tôi. Như cháu đã nói trước đó, thỏ mà nóng nảy còn cắn người, dựa theo tính tình của mọi người trong Diệp gia, e rằng sau này sẽ còn xuất hiện nhiều chuyện như vậy hơn. Vì mạng sống, cháu cầm dao chém thêm lần nữa cũng là chuyện sớm muộn. Chỉ là, không biết liệu lần sau hai ngài có đến kịp hay không, bọn họ còn có thể sống sờ sờ đứng ở đây hay không."

Diệp Chu bình tĩnh đáp lại, trong lúc đó, ánh mắt uy hϊếp không ngừng liếc nhìn mọi người trong Diệp gia. Nó đáng sợ đến mức khiến bọn họ không ngừng run lẩy bẩy, những người như bọn họ, tám đời đều là nông dân, chưa từng gặp một người luôn sẵn sàng cầm dao mổ heo chém người?

Đây chính là một lời đe dọa trần trụi.

"Cháu cháu cháu...Cháu là cái đồ hỗn trướng."

Ngón tay run run chỉ vào Diệp Chu, Vạn thôn trưởng cảm thấy buồn nhiều hơn là tức giận. Trong cảm nhận của ông, Diệp Chu là một trong số ít người có học thức trong thôn, nhưng hôm nay...Người có học thức đã biến thành đồ tể, sao ông có thể không đau lòng cho được?

"Cậu nhóc ngoan, lão tử thích cháu như vậy."

Đột nhiên Phan lão vỗ đùi cười lớn: "Quốc Lực, chúng ta hãy giúp thằng bé việc này đi. Dù sao hai đứa nó cũng sống không dễ dàng gì, không thể để bọn họ tiếp tục bức hại chúng."

Người từ quân đội trở về thì khác, đều có sự quyết đoán, nó không phải là thứ mà những người nông dân bình thường có thể sánh được.

"Nếu Phan lão đã nói như vậy, nếu ta lại không chịu đồng ý. Không chừng sẽ bị buộc tội là đồng phạm trong cuộc bức hại này, Hoan Tử, cháu đi lấy giấy bút của anh trai cháu ra đây."

Trong khi nói, Vạn thôn trưởng còn rất oán niệm, trừng mắt nhìn người nào đó. Nhưng người nào đó thấy mục đích của mình sắp đạt được, nên không hề coi trọng cái trừng mắt của ông. Thay vào đó, đáp lại ông bằng một nụ cười ranh mãnh, khiến Vạn thôn trưởng suýt nữa lật bàn bỏ đi.

--------o0o--------

Hết chương 25