Không cho Diệp Đại Ngưu cơ hội nói hết lời, Vạn thôn trưởng đứng dậy, phẫn nỗ chỉ vào bọn họ. Mỗi lời ông nói đều lạnh lùng sắc bén cùng đau lòng, chỉ chưa thẳng thắn mắng bọn họ là không bằng súc sinh.
"Không, không phải đâu thôn trưởng, Diệp Chu nói dối đó, chính hắn là người đã ngáng chân tôi..."
"Câm miệng cho ta, chỗ nam nhân nói chuyện, nữ nhân cút sang một bên."
Diệp Đại Ngưu cảm thấy có chút thẹn lòng, nên khi Vạn thôn trưởng giáo huấn, chỉ biết cúi đầu. Diệp Bảo Nhi lại vội vàng nhảy ra, nhưng số phận của cô cũng không khá hơn anh trai mình là mấy.
Vạn thôn trưởng lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Bảo Nhi, Diệp Bảo Nhi có đanh đá đến đâu, cũng không dám đối đầu với Vạn thôn trưởng. Cô chỉ có thể oán hận nhìn hai anh em Diệp Chu đang ôm nhau, cúi đầu đỡ Diệp lão thái.
"Ta đã sớm nghe nói chuyện xảy ra hồi trưa, rõ ràng là Diệp Bảo Nhi tự mình té ngã. Nếu các người còn tiếp tục quậy phá, ta sẽ gọi đội trị an của thôn, ném từng người một ra ngoài, còn không cút đi cho ta!"
"ĐI!"
Vạn thôn trưởng gầm lên giận dữ, mọi người trong Diệp gia sợ đến mức muốn nhũn cả chân, gần như quỳ xuống gọi ông nội, vội vàng đỡ Diệp lão thái bị thương, muốn rời đi.
"Khoan đã!"
Nhưng vừa định quay người rời đi, Diệp Chu đã đứng dậy chặn đường bọn họ. Diệp lão thái sợ hãi ngẩng đầu lên, hung trợn trừng mắt nhìn cậu, sắc mặt của những người khác cũng không đẹp mấy.
Diệp Chu lại không hề nhìn bọn họ một cái, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn về phía Vạn thôn trưởng đang khó hiểu: "Thôn trưởng, loại chuyện này cũng không phải 1-2 lần, hôm nay cũng coi như Tiểu Hoan thông minh, biết đi tìm Phan lão cầu cứu, nhưng sau này thì sao? Lỡ lần sau bọn họ còn chặn Tiểu Hoan ở nhà, hai anh em chúng cháu biết tìm ai cầu cứu?"
Trước đó, cậu đã chuẩn bị rất nhiều, thật vất vả mới đưa sự việc ầm ĩ đến mức này, sao có thể để bọn họ tùy tiện rời đi được?
"Chúng ta còn chưa truy cứu mày muốn gϊếŧ mẹ của chúng ta, mày còn muốn gì nữa?"
Diệp Nhị Ngưu • con trai thứ hai của Diệp gia trừng mắt giận dữ, đừng nhìn bọn họ như thế, bọn họ không ngu ngốc đâu. Nếu để Diệp Chu thật sự làm đến mức Vạn thôn trưởng đứng ra cắt đứt quan hệ, thì bọn họ sẽ rất xấu hổ
"Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn có một con đường sống cho mình cùng Tiểu Hoan mà thôi."
Diệp Chu lãnh đạm nhìn Diệp Nhị Ngưu, dẫn Diệp Hoan tới chỗ Vạn thôn trưởng: "Thôn trưởng, cháu không phủ nhận vừa rồi cháu đã tức giận làm Diệp lão thái bị thương, nhưng tất cả đều là do bọn họ ép buộc cả. Tục ngữ nói rất hay, thỏ mà nóng nảy còn cắn người, huống chi là người sống sờ sờ? Cháu không muốn chết, cháu còn muốn cùng em trai trải qua những ngày tháng tốt đẹp. Cháu muốn cầu xin thôn trưởng cùng Phan lão giúp đỡ, giúp cháu viết một bản cắt đứt quan hệ với mọi người trong Diệp gia, bao gồm cả Diệp Tiểu Vũ, cả đời không qua lại với nhau."
Có lẽ một mảnh giấy chứng nhận mỏng manh này, chẳng có ý nghĩa gì với những kẻ vô liêm sỉ đó, nhưng đối với cậu nó lại có ý nghĩa rất quan trọng. Tỷ như, nếu sau này bọn họ dám tùy tiện xông vào nhà cậu, cậu có thể trực tiếp xử lý như một tên trộm, mà không cần lo lắng về quan hệ huyết thống, quan hệ tình thân, chứ nói suông cũng vô ích.
--------o0o--------
Hết chương 24