Chương 23: Cái Đồ Không Bằng Súc Sinh (1)

"Nói đơn giản, hồi trưa, lúc cháu dẫn Tiểu Hoan lên thị trấn, Diệp lão thái cùng Diệp Bảo Nhị chặn đường ngăn cản và nhục mạ chúng cháu. Vì nghĩ bọn họ, một người là bà nội ruột, một người là cô ruột, nếu không nghe lời bọn họ thì thật không tốt. Cho nên mặc kệ bọn họ nói cái gì, cháu đều có thể chịu đựng, nhưng bọn họ được một tấc lại muốn tiến lên một thước. Thậm chí, Diệp Bảo Nhi không màng thân phận trưởng bối, tuyên bố muốn xé miệng của cháu. Cháu không thể cứ đứng đó, để cô ta ức hϊếp vô cớ đi? Thế là cháu bế Tiểu Hoan chạy, ai biết Diệp Bảo Nhi lại bị té ngã. Lúc ấy, ngoài việc khóc lóc ra, cô ta cũng không nói gì, nên cháu đề nghị Diệp lão thái đưa cô ta đến trạm xá, rồi dẫn Tiểu Hoan rời đi. Ai ngờ, lúc cháu và Tiểu Hoan từ thị trấn trở về, lại thấy cả nhà bọn họ tụ tập ở nhà chúng cháu. Nói Diệp Bảo Nhi bị té ngã là do cháu cố ý chơi xấu, còn kéo Diệp Tiểu Vũ ra làm chứng. Vạn thôn trưởng, chuyện xảy ra hồi trưa, có rất nhiều người chứng kiến, bọn họ đều có thể làm chứng cho cháu. Hơn nữa, nếu thật sự là cháu làm Diệp Bảo Nhi té ngã, tại sao hồi trưa cô ta không nói gì? Sao phải đợi đến mấy tiếng sau mới chạy tới nhà uy hϊếp đe dọa cháu? Nói cách khác, cho dù cháu có vô tình khiến Diệp Bảo Nhi té ngã, không phải cũng chỉ là bị mấy vết bầm tím thôi sao? Làm gì đến nỗi bắt cháu lấy nhà cùng ruộng đất ra bồi thường? Bọn họ làm vậy, không phải là muốn ép chết hai anh em chúng cháu sao. Vạn thôn trưởng, Phan lão, hai ngài phải làm chủ cho chúng cháu. Nếu để đám thân thích cực phẩm này tiếp tục bức hại chúng cháu, chúng cháu sẽ không còn đường sống."

Lần này Diệp Chu không tìm phiền toái nữa, than thở khóc lóc giải thích nguyên nhân sự việc. Cuối cùng, còn ép mình chảy ra vài giọt nước mắt, nhưng hiệu quả không được tốt lắm, cũng may...

"Ô ô...Vạn gia gia, tất cả những gì anh trai của cháu nói đều là sự thật, xin hai người hãy tin anh trai...Ô ô..."

Cậu không khóc được, nhưng bánh bao nhỏ trong lòng cậu lại có thể khóc.

Không những thế, Diệp Hoan còn khóc đến rối tinh rối mù, Diệp Chu cũng thừa cơ giả vờ khó chịu, ôm lấy nhóc. Còn không quên phối hợp nhún vai hai cái, để cho bọn họ biết, cậu cũng đang âm thầm khóc.

Bất cứ có lòng nhân đạo, nhìn thấy dáng vẻ hai anh em như thế này, cũng sẽ cảm thấy đau lòng. Vạn thôn trưởng cũng không ngoại lệ, tâm tư vốn đã thiên vị của ông đối với bọn họ chắc chắn càng trở nên thiên vị hơn.

"Bộp!" Vạn thôn trưởng lại vỗ mạnh xuống bàn một cái, sắc mặt càng đen hơn đáy nồi.

Mọi người trong Diệp gia thấy vậy, vội vàng cuống quít phủ nhận: "Không, không phải đâu thôn trưởng, chúng ta..."

"Không phải cái gì? Diệp Đại Ngưu, các người có còn là người không? Hai đứa nó chính là cháu trai ruột của các người, các người định đẩy hai đứa nó vào đường chết sao? Ta biết lúc lão tứ còn sống, các người không đối phó với hắn, nhưng nói sao đi nữa hắn cũng là em trai ruột của các người. Hiện giờ vợ chồng lão tứ đã mất, chỉ còn lại hai huyết mạch của bọn họ. Các người nói mình nghèo, không muốn nuôi hai đứa nó, Tiểu Chu phải đi lên thị làm việc để nuôi sống em trai, các người còn e ngại chuyện gì? Ngày thường, các người không có việc gì làm liền chạy đến nhà hai đứa nó dọn đồ là đã đủ mất mặt rồi. Hiện tại, còn muốn chiếm luôn căn nhà cùng ruộng đất mà vợ chồng lão tứ để lại cho hai đứa nó, các người không sợ nửa đêm vợ chồng lão tứ sẽ đến tìm sao?"

--------o0o--------

Hết chương 23