Chương 22: Các Người Không Xứng? (3)

Nghe Diệp Chu nói vậy, Diệp Hoan cũng không khỏi cảm thấy khá hơn chút nào. Nhưng Phan lão cùng Vạn thôn trưởng lại không nhịn được giật giật khóe môi, tâm hồn ngươi yếu đuối, tốt nhất là nhân gia bắt nạt ngươi!

"Ừm..." Diệp Hoan ôm cổ Diệp Chu, nghẹn ngào gật đầu, thân thể nhỏ bé run rẩy dần dần bình ổn.

Diệp Chu mỉm cười, khẽ vuốt lưng Diệp Hoan, không ai chú ý tới, có một ánh mắt độc ác cùng oán niệm nhìn chằm chằm hai anh em bọn họ.

Diệp Tiểu Vũ • người đang trốn đằng sau đám người Diệp gia, móng tay cắm sâu vào da thịt, lưu lại vô số vết thương nhỏ hình lưỡi liễm trong lòng bàn tay.

Tại sao, tại sao mọi người đều sủng thằng quỷ nhỏ Tiểu Hoan?

Lúc cha mẹ còn sống đã như vậy, bây giờ ngay cả đại ca cũng sủng nó?

Cô cũng là em gái ruột của anh, tại sao anh chưa bao giờ cảm thấy đau lòng cho cô?

Chỉ sợ trong lòng mọi người có mặt ở đây đều mâu thuẫn, bất quá cũng không có ai để ý tới từng người một.

Phan lão trầm mặc đi đến một bên, tìm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống như chủ gia đình. Trong khi đó Vạn thôn trưởng đi vào trong với vẻ mặt u ám, vừa ngồi xuống, tay liền vỗ mạnh vào chiếc bàn vuông cũ kỹ.

"Bộp!"

Chiếc bàn vuông cũ kỹ vốn đã không ổn, lại càng run rẩy hơn vì bị ông "Ngược đãi". Đồng thời, mọi người trong Diệp gia có tật giật mình cũng run lẩy bẩy lên, Vạn thôn trưởng thấy thế thì hài lòng, trầm giọng nói: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Vạn thôn trưởng cũng không phải dạng ngu ngốc, mọi người đều là người cùng thôn, nên cũng hiểu rõ về nhau. Hơn nữa, chuyện của hai anh em Diệp Chu, cùng với tác phong hành sự của Diệp gia, ông cũng biết rất rõ.

Trong lòng Vạn thôn trưởng rất coi thường bọn họ, đương nhiên sẽ thiên vị Diệp Chu. Không phải bởi vì Diệp Chu bị bắt nạt, mà là vì Diệp Chu biết đọc, có thể trở thành thanh niên ngoan đầu tiên trong thôn vào đại học.

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Vạn thôn trưởng, vừa rồi ông không thấy sao? Thằng nhãi Diệp Chu ngỗ nghịch bất hiếu, muốn gϊếŧ bà nội ruột của mình, Vạn thôn trưởng, ông phải thay chúng tôi làm chủ!"

Trước mọi người, Diệp Bảo Nhi đỡ Diệp lão thái khoa trương nói lớn. Bọn họ đều không phải trời sinh ngu ngốc, nếu chuyện hôm nay không che đậy được, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ Diệp gia bọn họ sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Chỉ còn một cách duy nhất chính là đổ hết mọi chuyện lên đầu Diệp Chu. Dù sao thì tên tiện nhân này cũng đã như vậy rồi, nếu có thế bức hắn treo cổ tự tử lại lần nữa, vậy càng tốt.

"Ồ? Vậy Diệp Chu, cháu nói đi?"

Nhìn vết máu trên cổ Diệp lão thái, đoán chừng vết thương cũng không sâu. Ánh mắt Vạn thôn trưởng lại nhìn về phía Diệp Chu, từ vẻ mặt cùng giọng điệu của ông, có thể thấy rõ ràng, ông không thực sự tin vào những gì Diệp Bảo Nhi nói.

"Cháu nói ngài sẽ tin sao?"

Không trả lời câu hỏi của Vạn thôn trưởng, Diệp Chu ôm Diệp Hoan đứng dậy, nhìn ông một lúc.

Đối với Diệp Chu, những người quen biết cậu không thể nghi ngờ đều là xa lạ.

Không chỉ Vạn thôn trưởng, mà ngay cả Phan lão trầm mặc không lên tiếng nãy giờ cũng không nhịn được nhìn Diệp Chu. Bất quá ông lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, như thể cái nhìn đó chưa từng tồn tại, không biết ông đang nghĩ cái gì, càng không ai biết, tại sao ông lại ngồi đó.

"Hỗn đản! Bảo cháu nói gì thì nói đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Tin hay không, trong lòng lão tử biết rõ."

Vạn thôn trưởng thở phì phì, trừng mắt nhìn Diệp Chu, nếu không phải ông cố kỵ thân phận của mình, phỏng chừng đã chửi ầm lên, đều nói huyện quan không bằng hiện tại.

Ít nhất ở thôn Đông Tuyền, ông cũng được coi là quan phụ mẫu lớn nhất phải không?

Đã lúc này rồi mà còn nghi ngờ như vậy sao?

Thằng nhóc hỗn đản này, thật là càng ngày càng không đáng yêu.

--------o0o--------

Hết chương 22