Chương 20: Các Người Không Xứng? (1)

Bất động sản cùng điền sản, cùng với những thứ khác, cần phải có sự đồng ý của chủ sở hữu mới có thể bị lấy đi. Sở dĩ Diệp gia ra tay toàn lực, có lẽ là muốn lợi dụng chiến thuật đám đông để dọa Diệp Chu giao nhà và đất cho mình.

Đáng tiếc chính là, điều mà bọn họ đang phải đối mặt bây giờ là Diệp Chu • người đã thay đổi cốt lõi của mình, không ai ở đây hiểu rõ bản chất con người hơn cậu.

Nói trắng ra, người của Diệp gia chỉ là một đám nông dân, bọn họ chỉ biết ỷ vào thân phận trưởng bối và lợi thế đông người để ức hϊếp người khác. Bọn họ tuyệt đối không dám nháo ra mạng người, ít nhất không dám công khai.

Nhìn từng người trước mặt, trong mắt Diệp Chu thâm thúy trào phúng, cậu không hề sợ hãi trước cuộc chiến của bọn họ: "Nếu các người muốn nhà cùng đất, được thôi, trừ phi hôm nay các người gϊếŧ tôi cùng Tiểu Hoan."

Giọng nói của Diệp Chu không lớn lắm, nhưng lại lọt vào trong màng tai của mọi người có mặt. Đúng như dự đoán, mấy người của Diệp gia đều co rúm người lại, Diệp Chu • người luôn chú ý đến bọn họ, cũng cảm thấy tự tin hơn.

"Tiểu súc sinh, mày cho rằng lão nương thật sự không dám đánh chết mày sao?"

Sau khi choáng váng một lúc, Diệp lão thái không rảnh suy nghĩ xem làm sao lần này Diệp Chu • người vốn luôn yếu đuối, lại có thể cứng rắn như vậy. Diệp lão thái xắn tay áo muốn tát Diệp Chu hai cái, ánh mắt Diệp Chu trầm xuống.

"Ai da uy a...Sát ngàn đao tiểu súc sinh."

"Mẹ...Diệp Chu, mày muốn làm gì? Bà ấy là bà nội ruột của mày."

"Diệp Chu, mày mau thả mẹ của ta ra."

"Ai da, gϊếŧ người, Diệp Chu muốn gϊếŧ người."

Ngay lúc Diệp lão thái định tiến lên tát Diệp Chu, thì Diệp Chu đột nhiên nghiêng người né tránh, dùng kỹ năng tóm lấy hai tay bà bắt chéo ra sau lưng, tay còn lại không biết từ đâu lấy ra một cái lưỡi hái đặt lên cổ Diệp lão thái.

Diệp lão thái sợ hãi tới mức thét chói tai, những người khác không còn giữ được đội hình nữa. Tất cả đều lo lắng nhìn Diệp Chu, có khẩn trương, có khủng hoảng, có sợ hãi, trong nhà tức khắc trở nên hỗn loạn như nồi cháo.

"Tiểu Chu, mau thả bà nội ra. Nếu không phải mày khiến tiểu cô té ngã, thì chúng ta từ từ nói chuyện là được, mày thật sự muốn gϊếŧ người sao?" Đại bá của Diệp Chu • Diệp Đại Ngưu nhíu mày đứng dậy, không thể giấu được sự trách móc trong lời nói.

Diệp Chu đang bắt giữ Diệp lão thái làm con tin, vẻ mặt trào phúng nói: "Gϊếŧ người thì sao? Các người cố ý vu oan hãm hại tôi, ép tôi giao lại căn nhà cùng đất đai duy nhất còn sót lại, chẳng phải muốn bứt anh em chúng tôi chết sao? Diệp Đại Ngưu, đừng nói với tôi cái gì mà bà nội ruột, đại bá ruột, các người không xứng?"

Nếu Diệp Đại Ngưu thật sự có lòng, thì đã sớm đứng ra từ lâu rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ?

May mắn, trước khi bước vào cửa cậu đã cẩn thận, lặng lẽ bỏ cái lưỡi hái mới mua vào không gian. Nếu không, với "Thân thể mềm mại" có thể bị gió thổi bay như hiện tại của cậu, không chừng sẽ bị Diệp lão thái đánh chết.

Một nam nhân khoảng 50 tuổi bị chính cháu trai ruột gọi cả tên lẫn họ, Diệp Đại Ngưu lập tức đen mặt, nhưng lại không thể phản bác. Ông chỉ có thể nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Chu, thân hình cao lớn không khỏi run lên vì tức giận.

"Tiểu súc sinh, mày ăn nói kiểu gì vậy, Diệp Đại Ngưu là để cho mày gọi sao."

"Ai da..."

"Nếu để tôi nghe ông nói thêm một lời nữa, ông có tin ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Diệp lão thái không?"

Diệp Đại Ngưu tức giận đến mức cả người không dễ chịu, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng vậy. Trương Ngọc Trân nộ khí đằng đằng nhảy ra, nhưng Diệp Chu không cho ông cơ hội để nói xong, lưỡi hái đặt trên cổ Diệp lão thái không chút do dự mà ấn vào, lưỡi dao sắt bén lập tức cắt vào da thịt, tơ máu hiện ra.

Diệp lão thái đau đớn hét lên, thân thể đang giãy giụa bắt đầu run rẩy, phần thân dưới dần dần ướt.

--------o0o--------

Hết chương 20