Chương 19: Cực Phẩm, Con Mẹ Nó Câm Miệng Cho Lão Tử! (3)

Mọi người trong Diệp gia thấy thế, không thể nghi ngờ càng tự tin hơn 10 phần. Diệp Chu cau mày, đôi mắt hoa đào thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Vũ trong giây lát, thật lâu sau cậu mới chậm rãi nói: "Ồ? Diệp Tiểu Vũ, cô thật sự nhìn thấy sao?"

Muốn cùng cậu chơi cung tâm kế? Tiểu nha đầu thật có năng lực.

"Tôi..."

Đối mặt với đôi mắt dường như nhìn thấy vạn vật của Diệp Chu, Diệp Tiểu Vũ vô thức lùi lại hai bước, mở miệng, nhưng không nói gì.

Người khác chỉ cho rằng cô thiện lương, không nỡ vạch trần anh trai của mình. Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, trong lòng mình có bao nhiêu rối rắm và sợ hãi. Không, có lẽ Diệp Chu đã nhìn thấy, bởi vì trong mắt cậu có sự hiểu rõ trần trụi.

Phải nói, Diệp Tiểu Vũ rất thông minh, dùng bộ dáng muốn nói lại thôi để ứng phó với những người của Diệp gia, cũng tương đương bán mặt mũi cho cậu. Nếu cậu ngốc một chút, chờ tương lai cậu thật sự phát đạt, cô sẽ có lý do chính đáng để đi cùng cậu, ngược lại, cô cũng chẳng tổn thất gì phải không?

Đáng tiếc, Diệp Chu thật sự không ngu ngốc như vậy.

"Đừng giở trò gì với tôi, Diệp Tiểu Vũ, tôi muốn nghe chính miệng cô nói."

Bây giờ cậu đã biết mục đích của cô, làm sao cậu có thể để cô đạt được mong muốn của mình?

Có lẽ nguyên chủ cảm thấy có lỗi với cô em gái này, nhưng cậu không có nhiều tình cảm như vậy. Đối với cậu mà nói, chỉ có Diệp Hoan mới là người thân của cậu.

"Đừng sợ, cứ lớn tiếng nói ra những gì mày nhìn thấy, những gì mày đã nói ở phòng y tế, hiện tại liền nói ra đi."

Nghĩ rằng Diệp Tiểu Vũ bị dọa sợ, nên Diệp Bảo Nhi bước tới, vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhìn như đang chống lưng cho cô.

Diệp Chu nhướng mày, cậu tưởng là người của Diệp gia đã ép buộc cô, nhưng cậu không ngờ...Hóa ra, Diệp Tiểu Vũ là người khơi mào mọi chuyện.

"Tôi, hồi trưa tôi nhìn thấy, là anh cố ý chơi xấu làm tiểu cô té ngã."

Bị buộc phải chọn một trong hai, Diệp Tiểu Vũ tâm đau, dứt khoát chọn Diệp gia.

Không biết vì sao, Diệp Chu cảm thấy trong lòng đau nhức, có lẽ là ý niệm còn lưu lại của nguyên chủ. Ít nhất Diệp Chu biết, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ vì một người xa lạ mà đau lòng.

"Bắt tặc lấy tang, bắt gian lấy song (Bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian da^ʍ phải cả cặp gian da^ʍ), nếu các người luôn miệng nói tôi khiến Diệp Bảo Nhi bị ngã, xin hỏi các người có chứng cứ gì không? Về phần nhân chứng..."

Diệp Chu không hề tức giận vì Diệp Tiểu Vũ đứng ra chỉ mặt cậu. Diệp Chu cố ý nói đến một nửa thì dừng lại, một lúc sau mới nhìn Diệp Tiểu Vũ, nói từng chữ: "Tôi nghĩ tất cả những người vây xem hồi trưa có thể làm nhân chứng cho tôi. Còn Diệp Tiểu Vũ, mặc dù cô là em gái ruột của tôi, nhưng mọi người trong thôn Đông Tuyền đều biết. Cô được Diệp gia nuôi lớn, biết đâu cô che dấu lương tâm đổ tội cho tôi thì sao?"

Cứ như vậy muốn cậu giao nhà? Có lẽ bọn họ hơi quá ngây thơ?

"Tôi không có, tôi thật sự đã nhìn thấy, là anh..."

"Con mẹ nó, cô câm miệng cho lão tử!"

"Chát!"

"A."

Diệp Chu nghe vậy lập tức hét lên, cô không thể bỏ lỡ cơ hội lấy lòng người của Diệp gia. Nhưng Diệp Chu lại không cho Diệp Tiểu Vũ cơ hội lăn lộn, cậu xông tới tát cho cô một cái. Đầu của Diệp Tiểu Vũ bị đánh nghiêng sang một bên, đủ thấy Diệp Chu đã dùng bao nhiêu sức lực.

Cả căn phòng im lặng trong thời gian ngắn, cả người Diệp Chu tràn ngập sự hoang tàn, đôi mắt lạnh lùng hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Vũ, mẹ nó, thật sự cho rằng cậu là kẻ ngu ngốc sao?

Nhìn bộ dáng vội vàng của Diệp Tiểu Vũ, dùng mông nghĩ cũng biết, cô tuyệt đối không nhìn thấy hắn khiến Diệp Bảo Nhi té ngã. Phòng chừng Diệp Tiểu Vũ nói vậy là vì cố ý lấy lòng người của Diệp gia, có lẽ cô nằm mơ cũng không thể tượng tượng được rằng, người luôn nuốt cơn giận, lần này lại phản kháng.

Nghĩ tới đây, Diệp Chu không khỏi trợn tròn mắt, đồng dạng đều là cùng một mẹ sinh ra, sao lại chênh lệch lớn như vậy? Tuy rằng nguyên chủ yếu đuối, dễ bị bắt nạt, nhưng ít nhất lại thiện lương, Tiểu Hoan cũng hoạt bát và đáng yêu, còn Diệp Tiểu Vũ này thì...

"Thằng nhãi con chết tiệt, mày đang làm gì vậy? Còn muốn đánh để không nhận tội sao? Chứng cứ gì? Mày muốn chứng cứ gì? Tiểu Vũ đã chỉ ra rồi, mày còn muốn giảo biện sao? Tiểu súc sinh, ta nói cho mày biết, hôm nay dù muốn hay không thì mày cũng phải giao căn nhà này ra."

Diệp lão thái im lặng hồi lâu chỉ vào mặt Diệp Chu, nhảy dựng lên, quyết định chiếm lấy căn nhà duy nhất của hai anh em bọn họ.

"Vậy nếu tôi không đưa thì sao?"

Diệp Chu lạnh lùng quay đầu lại, đút hai tay vào túi, nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Vũ, nụ cười luôn treo trên mặt biến mất không dấu vết.

"Mày không có tư cách nói không!"

Diệp lão thái bước tới, những người khác không hẹn mà cùng nhau xúm lại đứng sau lưng bà để phô trương thanh thế cho bà, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

--------o0o--------

Hết chương 19