Ban đầu, chuyến đi mua sắm vui vẻ nhưng không xa xỉ bởi vì xuất hiện đồ lừa đảo nào đó, khiến trong lòng Diệp Chu nghẹn muốn chết.
Hai tay Diệp Chu xách đồ, trầm mặc dẫn Diệp Hoan vào trong thôn.
Diệp Hoan tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa xảy ra, không còn cười đùa như lúc đầu nữa.
Khi đi ngang qua Diệp gia, cậu liếc nhìn mấy con gà mái già đang mổ ngoài nhà. Ánh mắt Diệp Chu lóe lên, cảm giác khó chịu trong lòng rốt cuộc cũng biến mất.
Nói chung gà vịt nuôi thả trong thôn không sợ người lắm, dù có đi ngang qua trước mặt chúng nó, chúng nó cũng sẽ không phản ứng.
Không biết có phải vì náo loạn lúc giữa trưa hay không, cửa Diệp gia mở rộng, nhưng không thấy ai cả, Diệp Chu giả vờ mệt mỏi, đặt đồ xuống đất, ngồi xổm dưới đất.
Thấy xung quanh không có ai, Diệp Chu nhanh chóng tóm lấy hai con gà mái già ném vào trong không gian. Động tác thuần thục của cậu, không kém gì tên trộm chuyên nghiệp, gà mái già chưa kịp phát ra tiếng kêu liền bị tóm vào không gian.
Diệp Chu lại nhặt nông cụ cùng các vật dụng khác, cuối cùng cũng nở nụ cười. Đừng hỏi cậu có xấu hổ hay không, đám cực phẩm đó suốt ngày tìm hai anh em bọn họ gây phiền toái cũng không cảm thấy xấu hổ. Diệp Chu cũng tỏ vẻ không hề áp lực, hơn nữa sau này có cơ hội còn sẽ thường xuyên làm việc đó.
"Anh, anh cười cái gì vậy?"
Diệp Hoan đã đi được một đoạn, quay đầu lại, lại thấy Diệp Chu đang cười quái dị. Nhóc không khỏi nghi hoặc, luôn cảm thấy anh trai nhà mình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi treo cổ tự tử, nhưng nhóc lại không thể giải thích chính xác đã thay đổi chỗ nào.
"Không, đi, chúng ta về nhà nấu chút đồ ăn ngon thôi."
Thu liễm ánh sáng trong mắt, Diệp Chu cười tủm tỉm chạy về phía trước, tâm tình vô cùng tốt.
Tuy nhiên, khi hai anh em bọn họ trở về nhà, thì thấy có hơn hai mươi mấy người trong Diệp gia đều tụ tập ở nhà bọn họ. Ngay cả Diệp Bảo Nhi miệng sưng tấy như lạp xưởng cũng ở đấy.
Diệp Hoan theo bản năng co rúm người lại, ánh mắt Diệp Chu trầm xuống, nhàn nhạt liếc nhìn đám "Họ hàng" không thân thiện, đem nông nụ cùng những vật dụng khác đặt ở dưới mái hiên.
"Tiểu Hoan, em vào nhà bếp giúp anh nhóm lửa được không? Nhớ nấu nhiều nước một chút, lát nữa anh tới nấu cơm."
Cảnh tiếp theo rõ ràng không thích hợp cho trẻ con xem, Diệp Chu mỉm cười vuốt trán Diệp Hoan, thấy tóc của nhóc tựa hồ có chút dài, che khuất đôi mắt. Không khỏi nghĩ lần sau lên thị trấn nhất định phải dẫn nhóc đến tiệm cắt tóc để cắt tỉa.
"Không, em muốn ở cùng với anh."
Nhìn Diệp Chu rồi lại nhìn đám người không có ý tốt tới, Diệp Hoan tiến lên ôm lấy cổ cậu, thân thể nhỏ bé không khỏi khẽ run lên. Nhóc còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, nhưng ít nhất nhóc cũng xem và hiểu được sắc mặt người, biết ai đối với bọn họ tốt, ai sẽ luôn khi dễ bọn họ.
"Ha ha...Yên tâm đi, bọn họ còn có thể ăn thịt của anh sao? Đi nhanh đi, anh đi cả một đoạn đường, sắp chết đói đến nơi rồi."
Cười vỗ mông Diệp Hoan, Diệp Chu nhẹ nhàng nói, nếu ngay cả mấy cực phẩm cũng không đối phó được, đời trước chẳng phải là cậu sống uổng phí sao?
"Thật sao?"
Diệp Hoan vẫn không yên tâm, hơi lùi bước, dùng đôi mắt to tròn nhìn cậu.
Diệp Chu mỉm cười gật đầu, trên mặt và trong mắt tràn đầy tự tin.
Sau đó, Diệp Hoan mới chần chờ ôm gạo mới mua đi về nhà bếp. Trong lúc đi, nhóc không quên nhìn lại ba lần, sau khi vất vả tiễn Diệp Hoan đi, Diệp Chu đứng dậy đi vào phòng khách.
Phớt lờ ánh mắt ác độc và oán hận của đám người Diệp lão thái, Diệp Chu liếc nhìn xung quanh, khóe môi nở nụ cười nham hiểm, bước về phía thanh niên trong góc thoạt nhìn bằng tuổi cậu.
"Rầm!"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Diệp Chu cũng không chào hỏi, mà đá cậu thanh niên ngồi trên ghế ngã xuống đất.
"A...Đau quá..."
"Thằng nhãi ranh, mày làm gì vậy?"
"Anh ba, anh không sao chứ? Diệp Chu, mày muốn làm gì? Muốn gϊếŧ người sao?"
Cậu thanh niên bị đá bất ngờ hét lên thảm thiết như một con heo bị chọc tiết, cả căn phòng ngay lập tức trở nên bạo hỏa, tất cả ánh mắt nhìn về phía Diệp Chu như rắn độc. Nếu là Diệp Chu trước đây, cậu hẳn là đã sớm sợ đến mức mềm nhũn chân. Nhưng đáng tiếc, Diệp Chu này không phải là Diệp Chu, lớp áo trong đã sớm thay đổi từ lâu. Chỉ thấy cậu không chớp mắt, kéo chiếc ghế mà cậu thanh niên ngồi trước đó đặt giữa phòng, rồi ngồi xuống.
--------o0o--------
Hết chương 17