Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quyền Thiếu Sủng Thê

Chương 16: Bọn Lưu Manh Thất Bại Nặng Nề, Lần Đầu Tiên Chạm Trán Đã Bị Lừa (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên thực tế, hắn đã chứng kiến hết phần lớn sự việc vừa rồi, sự hung mãnh đột nhiên của Diệp Chu thậm chí còn khiến hắn giật nảy mình. Hắn thật không ngờ, cậu thanh niên nhìn từ trên xuống dưới mảnh khảnh đến thế, lại có thể bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, xem ra chuyến đi về quê này không còn nhàm chán nữa.

"Gạch khá tốt." Nam nhân trẻ tuổi cầm cục gạch lên, cả thiện lẫn ác nói.

Diệp Chu nghe vậy, ôm lấy Diệp Hoan, cảnh giác nhìn hắn.

Thành thật mà nói, nam nhân trẻ tuổi này rất đẹp trai, không giống như cậu • mềm mại và mảnh khảnh, nam nhân soái thuộc về kiểu soái nam tính. Là một người đồng tính, đột nhiên nhìn thấy loại soái ca chất lượng siêu tốt này, muốn nói không động tâm là gạt người.

Nhưng trên thực tế, cậu cũng không quá mức si mê, chỉ nhìn một chút thôi. Hiện tại cậu không có tâm trạng làm những việc này. Hơn nữa, trực giác mách bảo, nam nhân trẻ tuổi trước mặt này không dễ chọc.

"Anh muốn làm gì?"

Đôi mắt đào hoa sẫm màu đầy quyến rũ trầm tĩnh không có bất kỳ gợn sóng gì. Nam nhân trẻ tuổi nhướng mày, hứng thú trong mắt càng đậm, nhưng giây tiếp theo.

"A..."

Nam nhân trẻ tuổi cầm cục gạch đập vào đầu gã lưu manh vẫn đang nằm rêи ɾỉ dưới đất. Gã lưu manh hét lên một tiếng, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh, anh cười tươi nói: "Tôi giúp cậu giải quyết hậu quả, cậu cho tôi biết tên của cậu."

Đừng nhìn nam nhân trẻ tuổi này có vẻ rất tốt bụng, nhưng thực ra Diệp Chu biết rõ hơn ai hết, hắn đã đào một cái hố để chờ cậu nhảy vào.

Thương tổn mà lúc trước cậu đã gây ra cho gã lưu manh trông khá đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là một vết thương ngoài da thôi.

Cho dù trêu chọc tới chú cảnh sát, cậu cũng có thể lấy lý do phòng vệ chính đáng để thoát tội. Hơn nữa, bọn lưu manh đó còn mang tiếng xấu, trước đó không lâu bọn chúng còn trêu chọc cậu, cậu dám cam đoan mình tuyệt đối không có việc gì.

Nhưng ngay khi nam nhân trẻ tuổi bước tới, dùng gạch đánh đối phương bất tỉnh. Cậu không cần nhìn cũng biết đòn tấn công của hắn nặng đến mức nào.

Nếu cậu từ chối, đoán chừng tội ác gây thương thích này sẽ giáng xuống đầu cậu, đám lưu manh bỏ chạy trước đó chính là nhân chúng rõ ràng nhất.

Ngày xưa cậu đã từng gặp qua không biết bao nhiêu kẻ âm hiểm, nhưng chưa từng thấy ai âm hiểm hơn hắn!

"Tôi không nghĩ tôi cần anh giúp đỡ, huống hồ, có vẻ như anh đã quên nói tên của anh trước, trước khi hỏi tên người khác."

Dù biết nam nhân trẻ tuổi lợi hại đến mức nào, nhưng Diệp Chu lại không hề tỏ ra hoảng sợ, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Có trời mới biết trong lòng cậu đã gầm lên như dã thú rồi, bà nội nó, chờ cậu biết được tên của hắn, cậu tuyệt đối sẽ lần lượt chào hỏi 18 đời tổ tông nhà hắn.

"Phan Hướng Đông, tới lượt cậu."

Phan Hướng Đông không có vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại càng nóng cháy hơn, sự hứng thú ngày càng mạnh mẽ, hắn thích bộ dáng bị thua thiệt này của cậu, nhưng lại không dám phàn nàn.

"Diệp Chu, xử lý sạch sẽ một chút."

Bất kể Phan Hướng Đông có muốn chôn đối phương ngay tại chỗ hay không, Diệp Chu trực tiếp coi hắn như nô tài.

Ánh mắt hứng thú trần trụi của Phan Hướng Đông, không có ý muốn che giấu.

Diệp Chu gần như không để ý cau mày, lười nói chuyện với hắn, ôm lấy Diệp Hoan đang sợ hãi, nhặt đồ dưới đất chuẩn bị rời đi.

Phan Hướng Đông hứng thú nhướng mày, dường như không có ý định cùng cậu dây dưa. Một tay nhẹ nhàng xách gã lưu manh ngất xỉu lên, ném vào ghế sau. Sau khi ngồi vào ghế lái, hắn vươn đầu ra, hét lên: "Diệp Chu, chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Ai muốn gặp anh, đồ lừa đảo?"

"Ha ha ha..."

Diệp Chu không hét lên còn tốt, vừa hét lên liền nhớ tới mình bị lừa, quay đầu lại hét lớn.

Phan Hướng Đông cười lớn, sự chán nản tích tụ lâu nay dường như đã biến mất, đôi mắt hổ rực lửa nhìn hai anh em Diệp Chu.

"Đúng là một vật nhỏ thú vị."

Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai anh em Diệp Chu nữa, Phan Hướng Đông cười nhẹ khởi động máy, lưu loát lái xe về hướng ngược lại thôn Đông Tuyền.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Phan Hướng Đông đã lừa Diệp Chu, nhưng hắn dường như đã quên mất. Sớm muộn gì hắn cũng phải trả lại, chẳng bao lâu hắn sẽ biết, cuối cùng ai mới là kẻ lừa đảo thật sự, tất nhiên, đây đều là chuyện của sau này.

--------o0o--------

Hết chương 16
« Chương TrướcChương Tiếp »