Chương 15: Bọn Lưu Manh Thất Bại Nặng Nề, Lần Đầu Tiên Chạm Trán Đã Bị Lừa (3)

Từ lời bọn họ nói, không khó để nhận ra, bọn họ chính là đám lưu manh đã quấy rối và muốn cưỡиɠ ɧϊếp cậu mấy ngày trước.

"Tìm tôi làm gì? Muốn ngồi tù đến sông cạn đá mòn sao?"

Diệp Chu vừa nói, vừa đặt đồ trong tay xuống, lúc bọn lưu manh không để ý, cậu lặng lẽ nhặt nửa cục gạch lên, giấu sau lưng. Đôi mắt sáng đào hoa như hai vực đen sâu thẫm, trầm tĩnh không gợn sóng, không hề có chút ấm áp nhìn gã lưu manh cầm đầu nói chuyện.

"Mày, các anh em, đánh cho tao, đánh cho mẹ nó nhận không ra...A..."

Hiển nhiên không ngờ cậu lại dám độc miệng như vậy, gã lưu manh giận dữ, vừa thét to, vừa muốn thu thập cậu, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Diệp Chu đột nhiên bay tới, dùng gạch đập vào đầu hắn.

Bị một viên gạch đập vào đầu, tiếng kêu đau đớn như heo bị gϊếŧ đột nhiên vang vọng khắp đường, bọn lưu manh đều sợ hại. Nhưng Diệp Chu không dừng lại ở đó, cậu làm lơ vết máu trên mặt, đá hắn ngã xuống đất, sau đó bay lên cưỡi lên người hắn. Cục gạch đẫm máu hung hăng giáng lên người hắn, động tác hung ác khiến mấy tên lưu manh khác bị sốc đến mức quên phản ứng.

"A a...Đừng đánh nữa...Đừng đánh nữa...A a..."

Gã lưu manh đau đớn, liên tục cầu xin tha thứ, Diệp Chu lại đập một phát vào mặt hắn, sau đó dừng lại, đứng dậy: "Tao phi, đồ khốn nạn, mày thật sự nghĩ rằng lão tử dễ bắt nạt lắm đúng không? Ai trong số bọn mày còn muốn thượng tao? Hôm nay lão tử mạng cũng không cần, liều mạng với bọn mày."

Diệp Chu đạp một đạp lên ngực gã lưu manh đang than khóc, trong tay cầm cục gạch, vẻ mặt hống hách và hung ác.

"Không, đó không phải việc của tao..."

"Chuyện đó không liên quan gì tới tao..."

"Là hắn gọi bọn tao tới..."

Kẻ ngang ngược sợ kẻ độc ác, kẻ độc ác sợ kẻ liều mạng, đừng nhìn đám lưu manh này, ngày thường ức hϊếp mọi người trong chợ, làm đủ mọi chuyện ác, trông giống như bọn chúng vô pháp vô thiên.

Nhưng trên thực tế, bọn chúng vẫn rất sợ chết, nhìn thấy bộ dáng hung tàn của Diệp Chu, rồi lại nhìn gã đồng bọn của mình rêи ɾỉ dưới đất, bọn chúng lập tức giải tán, Diệp Chu không muốn mạng, nhưng bọn chúng còn muốn.

"Mẹ kiếp, không vui gì hết."

"Bíp bíp..."

Diệp Chu thấp giọng chửi rủa, nhưng chân còn chưa kịp rút ra, phía sau đột nhiên có tiếng còi xe hơi.

Nếu là người khác, nhất định sẽ tò mò nhìn xem, ở thời đại này, người có thể lái xe hơi, đều không phải là người bình thường, nhưng ở thế kỷ 21, có loại xe hơi tốt nào mà Diệp Chu chưa từng thấy qua?

Diệp Chu xoay người, không hề nghĩ ngợi nói: "Kêu la cái gì? Đường rộng như vậy, không biết lái sang bên khác sao."

Đừng trách Diệp Chu quá thô lỗ, cũng tại bọn lưu manh khiến cậu tức giận. Cậu còn chưa bởi vì bọn chúng gián tiếp ép chết nguyên chủ mà tìm bọn chúng tính sổ. Vậy mà bọn chúng cư nhiên dám xuất hiện trước mặt cậu, mẹ nó, nếu không gϊếŧ được bọn chúng, cậu sẽ viết ngược hai chữ "Diệp Chu".

"Anh ơi, em sợ."

Diệp Hoan sợ hãi hồi lâu không có phản ứng, lao tới ôm lấy eo cậu. Lúc này, Diệp Chu mới lấy lại tinh thần, vứt cục gạch đi, ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc: "Không có việc gì, Tiểu Hoan, em phải nhớ kỹ, đối phó với loại người độc ác này, chúng ta nhất định phải tàn nhẫn và độc ác hơn bọn chúng, bằng không em sẽ mãi mãi bị người ức hϊếp." Vừa nói, Diệp Chu vừa hung hăng trừng mắt nhìn gã lưu manh nằm dưới đất rêи ɾỉ không đứng dậy được.

Thật xui xẻo cho hắn, bắt giặt bắt vua trước, bắn chim bắn đầu đàn, ai biểu hắn trông giống lão đại của đám người đó?

Cậu không có tật xấu gì, chỉ thích đánh ác trừ bá, đặc biệt là các loại lão đại.

"Ừm."

Ôm cổ Diệp Chu, Diệp Hoan cái hiểu cái không gật đầu, cả hai anh em đều không để ý rằng chiếc xe việt dã quân đội đỗ sau lưng bọn họ đã tắt máy từ lúc nào.

Một nam nhân cao lớn, uy mãnh mở cửa xe bước xuống, trên người mặc bộ tây trang màu xám sắt kiểu cũ quấn lấy thân thể cường tráng cao khoảng 1m90. Mái tóc dài hơn một chút so với kiểu tóc húi cua, có vẻ hơi lộn xộn, nhưng kết hợp với gương mặt điển trai sắc bén như dao, vô hình trung lại khiến hắn tăng thêm vài phần điên cuồng. Đôi mắt sắc bén như dao cạo liếc nhìn tình trạng của gã lưu manh dưới đất, đôi môi mỏng của hắn vẽ lên một vòng cung thích thú.

Cũng có chút thú vị a, thằng nhóc này nhìn không ra sao, nhưng khi hung tàn lên, thì lại âm ngoan hơn bất cứ ai.

--------o0o--------

Hết chương 15