Chương 14: Bọn Lưu Manh Thất Bại Nặng Nề, Lần Đầu Tiên Chạm Trán Đã Bị Lừa (2)

Tuy nhiên, không phải hạt giống nào cũng có thể nhận ra, để tránh bị người ta lừa, mà vung tiền như rác, Diệp Chu giả vờ trầm tư, một lúc sau mới nói: "Vậy thì cho tôi mỗi loại một túi nhỏ, nhân tiện lấy cho tôi thêm một bộ nông cụ nhỏ. Ông chủ, tổng cộng hết bao nhiêu tiền."

Diệp Chu sờ vào 35 tệ trong túi, cũng không biết có đủ hay không.

"Được, anh bạn trẻ, cậu chờ tôi một chút."

Chủ cửa hàng nghe vậy, liền cười như hoa, xoay người đi thu xếp. Diệp Chu lại nhìn quanh cửa hàng, thấy trong góc có rất nhiều chậu hoa héo, có hoa hồng, còn có hoa lan.

Diệp Chu không chút nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên nói: "Ông chủ, mấy chậu hoa này ông còn cần không?"

"Không, không, không, mấy chậu hoa này đều chết hết rồi. Lúc con trai của tôi mang về nói người thành phố rất thích, sau này nở hoa nhất định sẽ có người thích. Ai biết càng chăm nó càng sống không nổi, tôi đang định sau khi đóng cửa hàng sẽ vứt nó đi."

Có thể nghe được, chủ cửa hàng khá bực bội, dường như ông đã tốn rất nhiều tâm tư vào những chậu hoa này.

"Nếu đã như vậy, ông chủ có thể tặng chúng cho tôi được không? Nhà của tôi quá trống trải, tôi muốn lấy về xem thử có thể cứu sống chúng được không, sẵn tiện trang trí ngoài sân."

Không gian của cậu đòi hỏi phải thử nghiệm toàn phương diện, dù sao thì hai chậu hoa này cũng không nặng lắm.

"Cậu muốn thì cứ cầm đi, còn giúp tôi bớt đi một việc."

Chủ cửa hàng mỉm cười, ôm một bao hạt giống đi tới, từ trong thùng giấy lấy ta một bộ nông cụ, trong đó có một cái cuốc nhỏ, một cái xẻng cùng một lưỡi hái: "Tổng cộng là 21 tệ rưỡi, tôi chỉ lấy của cậu 21 tệ, cậu xem còn cần gì nữa không?"

Hiện tại lương hàng tháng của công nhân bình thường chỉ hơn 100 tệ, 20 tệ cũng không ít.

"Không cần đâu ông chủ."

Diệp Chu lấy ra 21 tệ đưa cho chủ cửa hàng, sau đó đưa hạt giống cho Diệp Hoan cầm. Còn mình thì cầm đống nông cụ, lúc ra cửa còn không quên bưng mấy chậu hoa đi, chủ cửa hàng nhiệt tình tiễn hai anh em Diệp Chu ra tận cửa: "Anh bạn trẻ, sau này cậu đừng quên chiếu cố việc làm ăn của tôi nha."

Diệp Chu không nói gì, chỉ quay đầu cười gật đầu, nếu hạt giống của cửa hàng này tốt, cậu nhất định sẽ tới thường xuyên hơn, ngược lại cậu không thích bị người ta lừa gạt.

Cậu đã dành hơn một nửa số tài sản của gia đình để mua một số hạt giống cùng nông cụ. Nếu nói không đau lòng, thì chính là gạt người.

Tổng tài sản của gia đình cậu chỉ có 35 tệ, tuy nhiên khi đi ngang qua một sạp hàng bán giày vải, Diệp Chu vẫn móc ra 5 tệ để mua một đôi giày vải cho mình cùng Diệp Hoan.

Quần áo gì đó thì thôi đi, hiện tại cậu vẫn chưa đủ tài chính.

Sau đó, cậu lại mua thêm năm cân gạo, cuối cùng chỉ còn lại không đến 10 tệ. So với Diệp Hoan vô cùng vui mừng, thì Diệp Chu đau lòng đến mức ước gì có một đống tiền từ trên trời rơi xuống đè chết cậu.

"Anh, tối nay chúng ta ăn cơm trắng sao? Tốt quá, lâu lắm rồi em chưa được ăn cơm trắng nóng."

Trên đường về nhà, Diệp Hoan vui mừng nhảy cẫng lên, hoàn toàn không để ý tới sự đau thịt trên mặt anh trai của mình.

"Ừ, cơm trắng, còn có gà nướng."

Không ai nhìn thấy, khi nói đến gà nướng, hai mắt Diệp Chu lấp lánh như ánh sao.

"Gà nướng? Chúng ta lấy gà ở đây ra?" Diệp Hoan khó hiểu, chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.

"Ahem...Nhóc con đừng hỏi nhiều như vậy, anh đảm bảo tối nay em sẽ được ăn gà nướng."

Sợ lại bị em trai vạch trần, Diệp Chu mặt già đỏ lên, giả vờ nghiêm trang, chẳng lẽ cậu nói lúc trước cậu đã để mắt tới mấy con gà mái của Diệp gia?

"Ồ."

Tuy không nhận được câu trả lời, nhưng Diệp Hoan vẫn ngoan ngoãn gật đầu, hai anh em Diệp Chu vừa đi, vừa cười.

"Nha, tôi còn nghĩ là ai, hóa ra là Diệp Chu • người của thôn Đông Tuyền a. Lần trước mày dám đi đến sở cảnh sát báo án, báo hại anh em bọn tao bị bắt phải ở lại sở cảnh sát tới hai ngày, bọn tao còn đang đi tìm mày khắp nơi."

Đúng lúc hai anh em Diệp Chu đang thở hổn hển xách đồ chuẩn bị về thôn, thì có 5-6 tên lưu manh chạy tới. Hầu như đều ở độ tuổi đôi mươi, từ trong rừng cây ven đường xông ra chặn đường hai anh em bọn họ.

Diệp Hoan sợ hãi đến mức thân thể nhỏ bé cứng đờ, Diệp Chu tiến về phía trước hai bước, dùng thân thể của mình ngăn cản.

--------o0o--------

Hết chương 14