Thôn Đông Tuyền thuộc thị trấn Hà Cốc, tỉnh Thiên Hải, đây là một thôn trang tương đối hẻo lánh và nghèo nàn.
Mấy năm trước, trấn trưởng bất ngờ ra lệnh cho chính quyền thị trấn bỏ ra một nửa số tiền, số còn lại quyên góp từ dân làng để xây một con đường nhỏ.
Nói là đường nhỏ, nhưng thực ra chỉ là một con đường đất để cho xe cộ ra vào, thậm chí còn không trải nhựa, nên những ngày mưa đều rất lầy lội.
Về phần tại sao vị trấn trưởng cao cao tại thượng đột nhiên trở nên thân thiết như vậy với thôn Đông Tuyền, đó không phải là điều mà người bình thường có thể biết được.
Thôn Đông Tuyền chỉ cách thị trấn có mấy dặm và chỉ mất nửa tiếng đi bộ đến đó.
Thứ hai, thứ tư và thứ sáu hàng tuần trong thị trấn đều sẽ mở chợ. Toàn bộ dân làng của thị trấn Hà Cốc đều đến đây để tham gia họp chợ, nên thị trấn được xây dựng khá tốt.
Không ít người đầu óc linh hoạt, có nhà ở mặt phố liền mở nhà, mở cửa hàng để kinh doanh nhỏ. Ngoài ra, còn có một chợ bán đồ ăn đặc biệt được xây dựng trong thị trấn. Mặc dù rất đơn giản, nhưng nếu dân làng muốn bán đồ ăn nhà mình, gà vịt gì đó thì cũng rất tiện.
"Lưu đại ca, thực xin lỗi, anh cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của tôi. Nếu tiếp tục ở lại đây chỉ làm khó anh, lỡ ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh thì sẽ không tốt."
Hôm nay không phải ngày họp chợ, đã quá giữa trưa, trong thị trấn cũng không có bao nhiêu người. Trước tiên Diệp Chu dẫn Diệp Hoan đến tiệm cơm nơi cậu làm việc, ông chủ của tiệm cơm là Lưu Văn Long, mới 23 tuổi, chưa từng đọc qua bất kỳ cuốn sách nào, nên rất coi trọng những người có học thức.
Đây cùng là lý do tại sao hắn lại sẵn sàng thuê nguyên chủ mà không có lợi ích gì.
"Không quan trọng ảnh hưởng thế nào, Tiểu Chu, cậu chính là quá khách khí."
Lưu Văn Long trời sinh cao lớn, thô lỗ, khí thế mạnh mẽ như Trương Phi, nhưng thật ra hắn lại rất hiền lành.
"Lưu đại ca, anh là người tốt bụng, em cũng không thể lừa anh phải không? Chuyện này cứ như vậy đi, em còn muốn dẫn em trai đi mua vài thứ."
Nói xong, Diệp Chu chuẩn bị rời đi, Lưu Văn Long vốn là người tốt, nếu có thể, cậu muốn làm bạn với hắn, nhưng hiện tại cậu không có thời gian để như người Mỹ xây dựng cái gọi là tình bạn.
"Ồ...Sao tiểu tử cậu lại cứng đầu như thế? Thôi quên đi, cậu chờ một chút."
Lưu Văn Long thấy thế, cũng không còn cách nào, đành gọi hai anh em Diệp Chu lại, đi đến quầy, đưa cho Diệp Chu 20 tệ: "Cầm lấy, đây là nửa tháng tiền lương của cậu, tiệm cơm của tôi cũng chỉ thế thôi, nên không giúp được gì cho cậu. Nhưng tôi phải làm theo lương tâm của mình, không thể quỵt tiền lương công sức của cậu. Nếu sau này cậu gặp khó khăn gì, đừng quên tìm người đại ca này. Việc gì làm được thì tôi nhất định sẽ làm, không làm được thì cùng nhau thương lượng, đừng tự mình gánh vác mọi chuyện."
Hắn rất đau lòng cho cậu, mới 17 tuổi đã phải chịu đựng quá nhiều tra tấn như vậy.
"Vậy cảm ơn Lưu đại ca nhiều lắm."
Không thể cự tuyệt được sự nhiệt tình của Lưu Văn Long, hơn nữa cậu quả thật cũng đang thiếu tiền. Diệp Chu dứt khoát không từ chối hảo ý của hắn nữa, cùng lắm thì sau này có cơ hội sẽ trả ơn.
Hai anh em Diệp Chu tạm biệt Lưu Văn Long, Diệp Chu dựa theo ký ức của nguyên chủ mà đi dạo quanh thị trấn. Sau khi nắm rõ tình hình chung trong thị trấn, cuối cùng cậu dẫn Diệp Hoan đến một cửa hàng chuyên bán nông cụ và hạt giống.
Ông cửa hàng là một nam nhân trung niên hơn 50 tuổi, bởi vì không có khách hàng, nên ông uể oải ỉu xìu ngồi dựa ở cửa.
"Anh bạn trẻ, cậu muốn mua gì? Cửa hàng của tôi có đầy đủ hết, phàm là nông cụ, hạt giống, phân hóa học đều có, cậu vào xem thử đi." Nhìn thấy hai anh em Diệp Chu tới gần, chủ cửa hàng nhiệt tình chào đón.
"Tôi muốn mua một ít hạt giống, ở chỗ ông chủ có loại hạt giống nào?"
Diệp Chu dẫn Diệp Hoan vào cửa hàng, cửa hàng nguyên bản không có trang trí gì, chỉ có hai dãy kệ đơn giản và những túi phân bón hóa học được dựng vào tường.
"Cửa hàng của tôi có đủ loại hạt giống như dưa leo, cà chua, cải thìa, khoai tây, cây cải dầu, dưa hấu...Cậu muốn hạt giống nào?"
Chủ cửa hàng dẫn hai anh em Diệp Chu tới dãy kệ trước, khoa tay múa chân giới thiệu, còn nói những loại rau đó, ông đều đã ăn qua.
--------o0o--------
Hết chương 13