Chương 12: Hố Cực Phẩm, Dạy Em Trai (3)

Diệp Chu khống chế rất tốt âm lượng giọng nói nhỏ của mình, vừa vặn trong phạm vị mà những người đứng gần đó có thể nghe thấy.

"Diệp đại nương, bà mau đưa Bảo Nhi đi khám bác sĩ đi."

"Đúng vậy, Diệp đại nương, đứa nhỏ Diệp Chu này nói rất đúng. Dù sao Bảo Nhi còn chưa kết hôn, lỡ như thật sự bị hủy dung thì làm sao chỉnh lại a."

"Dù không hủy dung cũng không ai dám cưới a, nhìn tính tình của cô ta đi, chỉ vào cháu ruột của mình mà chửi ầm cả lên, cứ tiện nhân này, tiện nhân kia, nhà ai dám cưới đứa con dâu như vậy? Hơn nữa, cô ta như vậy còn muốn gả cho người thành phố? Người thành phố sẽ coi trọng cô ta sao? Không nhớ năm đó Diệp Anh gả cho người thành phố như thế nào sao, thật sự nghĩ rằng mọi người đều không biết, đúng không? Thật là buồn cười..."

"Không phải sao, các người nhìn hai anh em Diệp Chu đi, không cha không mẹ, bị hai cô bà khi dễ đến tắt thở."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Sau lần náo loạn trước đó, lượng người vây xem đã tăng lên rất nhiều, cộng thêm sự quản lý có chủ đích của Diệp Chu. Mọi người tụ tập xung quanh, nhiều tiếng khen chê khác nhau không ngừng vang lên.

Diệp Bảo Nhi sợ tới mức không dám khóc, Diệp lão thái cũng không còn kiêu ngạo như khi đối mặt với Diệp Chu. Nói trắng ra, hai mẹ con nhà này là kiểu điển hình thích ức hϊếp người nhà, nhưng lại không dám kiêu ngạo trước mặt người ngoài.

Còn Diệp Chu • người đã khơi mào cuộc chiến nước miếng này, bất tri bất giác dẫn Diệp Hoan rời đi. Không ai để ý tới hai anh em bọn họ đã rời đi từ khi nào, đợi đến khi có người nhớ tới sự tồn tại của bọn họ, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.

"Anh, vừa rồi có phải anh ngáng chân khiến tiểu cô bị té phải không?"

Trên đường vào thị trấn, Diệp Hoan ngẩng đầu tò mò hỏi, dường như nhóc đã nhìn thấy anh trai của mình duỗi chân ra.

"Em nói bậy bạ gì đó, chỉ tại chạy lâu quá nên anh mới duỗi chân ra để giãn cơ, ai biết tiểu cô lại vấp phải chứ?"

Tiểu kế bị em trai 6 tuổi vạch trần, Diệp Chu cũng không giận, chỉ là cố ý nghiêm mặt, bày ra bộ dáng chính nghĩa.

"Ồ, thì ra là tiểu cô không cẩn thận vấp phải chân anh, chứ không phải anh cố ý khiến cô bị vấp ngã."

Tiểu gia hỏa Diệp Hoan này cũng là người thông minh, nhưng vì sao càng nghe Diệp Chu càng cảm thấy nhóc đang phun tào cậu?

Diệp Chu không khỏi có chút nghi hoặc nhìn Diệp Hoan, em trai này của cậu không phải là hắc liên hoa đó chứ?

"Anh, anh đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta đi nhanh đi."

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Diệp Chu, trên mặt Diệp Hoan cũng tràn đầy nghi hoặc.

Nhìn Diệp Chu hồi lâu vẫn không hiểu tại sao, không thể không tiếp tục nắm tay cậu đi về phía trước, chỉ là...

"Anh, sau này anh có thể thường xuyên để những kẻ bắt nạt chúng ta vấp ngã được không?"

"Hở..."

Giọng nói xuẩn manh của Diệp Hoa lập tức khiến Diệp Chu loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất. Một lúc sau, mới ho khan hai tiếng, nghiêm túc tìm lại giọng nói: "Cái này sao, nếu không có ai nhìn thấy, thì hoàn toàn có thể. Tuy nhiên, việc này có những khó khăn nhất định về mặt kỹ thuật, Tiểu Hoan, em còn nhỏ, nên tốt nhất đừng học theo, để anh của em ra tay là được rồi."

Hình ảnh uy vũ của huynh trưởng như cha dường như đã hoàn toàn sụp đổ, bất quá Diệp Chu đang nỗ lực sửa chữa nó.

"Nga."

Diệp Hoan tựa hồ cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Chu vươn tay xoa xoa đầu Diệp Hoan, lần đầu tiên cậu nghiêm túc xem xét việc giáo dục em trai. Xem ra cậu không biết cách chăm sóc con nít, không biết đứa trẻ do cậu nuôi dưỡng có cùng quan điểm và đạo đức liêm khiết như cậu không?

--------o0o--------

Hết chương 12