Tuy nhiên, Diệp Chu phát hiện, từ nhỏ Diệp Tiểu Vũ đã được nuôi dưỡng ở Diệp gia, nếu cậu thật sự đưa cô về, chỉ sợ dù có nuôi cô như thế nào, thì cũng sẽ trở thành đồ vong ân bội nghĩa.
"Tiểu cô nói đúng, cháu..."
Nghĩ tới đây, Diệp Chu dứt khoát không để ý tới Diệp Tiểu Vũ nữa, ngược lại quay đầu nhìn Diệp Bảo Nhi • người tự cho mình là ăn mặc lộng lẫy, nhưng thực chất lại giống như một con gà mái đỏ già.
"Ai là tiểu cô của mày? Tôi không dám có đứa cháu trai chuyên câu dẫn nam nhân."
Vừa mở miệng, đã bị Diệp Bảo Nhi mắng chửi, Diệp Chu giả vờ vô cùng ủy khuất, một tay ôm trái tim nói: "Tiểu cô, dù sao người cũng là cô ruột của cháu, chuyện đó cháu đã sai ở đâu? Người ngoài mắng cháu là tiện nhân, cháu không tính, tại sao người cũng mắng cháu? Việc cháu lớn lên xinh đẹp là lỗi của cháu sao? Chẳng lẽ phải giống như tiểu cô, lớn lên xấu đến mức muốn gả cũng gả không được?"
Trong lúc cảm thấy ủy khuất, cũng không quên tự luyến bản thân, có lẽ không có ai ngoại trừ Diệp Chu, nhưng Diệp Bảo Nhi lại bị cậu chọc cho tức giận: "Mày nói ai lớn lên xấu, ai không lấy được chồng? Bà đây sẽ xé nát miệng mày." Diệp Bảo Nhi vừa nói, vừa xắn tay áo lên, hung ác lao tới.
Diệp Chu vội vàng bảo vệ Diệp Hoan, xoay người bỏ chạy: "Tiểu cô, người muốn làm gì a? Cháu bất quá chỉ là ăn ngay nói thật, người nhìn xem, mặt người đỏ như mông con khỉ, còn mặc thêm một bộ đồ màu đỏ rực, không phải xấu thì là gì?"
"Ha ha..."
"Mày còn dám nói, có bãn lĩnh thì đừng chạy, bà đây sẽ xé xác mày..."
Ba cô cháu rượt đuổi nhau trước cửa Diệp gia, Diệp Bảo Nhi tức giận đến mất lý trí, Diệp Chu thỉnh thoảng còn châm ngòi thổi gió, khiến đám người vây xem cười ha ha, ba cô cháu bọn họ thật giống như khỉ diễn trò.
Có vẻ như không có ai phát hiện, không biết từ khi nào, bọn họ đã quên chỉ trỏ Diệp Chu.
"Hô hô...Ta thao..."
Chạy không biết bao lâu, Diệp Chu dần dần có chút thở dốc, Diệp Bảo Nhi ở phía sau cũng có chút mệt, không nhịn được kêu lên: "Diệp Tiểu Vũ, mày chết rồi à, còn không tới đây giúp..."
"Ồ ồ."
Diệp Tiểu Vũ không dám làm trái ý Diệp Bảo Nhi, rụt rè lao ra ngoài.
Vào lúc này, trong mắt Diệp Chu hiện lên sự hung ác, thân thể đột nhiên phanh gấp, nhân cơ hội bảo vệ Diệp Hoan, cậu dùng thân thể chặn tầm nhìn của mọi người, duỗi chân ra với tốc độ cực nhanh.
"Bịch..."
"Ai da..."
Diệp Bảo Nhi hiển nhiên không ngờ Diệp Chu lại đột nhiên dừng lại, nên không kịp phanh lại, lao vào chó ăn cứt, Diệp Chu nhanh chóng bế Diệp Hoan rời xa cô.
Diệp Tiểu Vũ trước đó định vây đổ bọn họ cũng không rảnh lo đến chuyện khác, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ Diệp Bảo Nhi dậy: "Tiểu cô, người không sao chứ?"
"Ai da, Bảo Nhi của mẹ, con thế nào rồi, thật là đau lòng chết lão nương a."
"Oa oa oa...Mẹ, đau quá..."
Diệp lão thái hét lên, lao về phía trước, miệng Diệp Bảo Nhi đầy máu, môi bị rách, mặt lấm lem bùn đất. Chưa kể bộ dáng chật vật đến mức nào, Diệp Chu giả vờ cẩn thận bế Diệp Hoan bước tới: "Ai nha, tiểu cô, người ổn chứ, sớm biết như vậy cháu đã không bỏ chạy. Dù sau người cũng là trưởng bối của cháu, muốn đánh muốn gϊếŧ cháu cũng không dám nói một lời, chỉ cần người vui là được. Dù cháu có chết, chẳng phải cũng là một cái chết có ý nghĩa sao? Bà nội, người mau đưa tiểu cô đi trạm xá, tìm bác sĩ khám xem, lỡ tiểu cô bị hủy dung, thì làm sao gả cho người thành phố."
Cố tình nhấn mạnh ba chữ "Người thành phố", nghe sao cũng không có ý tốt.
"Mày câm miệng đi! Đồ hỗn đản đáng bị ngàn kiếm chém chết, nếu không phải tại mày, Bảo Nhi nhà ta sao lại bị như vậy?" Diệp lão thái đau lòng không thôi, độc địa mắng Diệp Chu, ánh mắt trừng cậu như rắn độc.
Diệp Chu "Sợ tới mức" lùi lại mấy bước, cúi đầu thấp giọng nói: "Tiểu cô đi đứng không cẩn thận, tự mình té ngã, sao lại trách cháu? Đều là ruột thịt của bà nội, sao lại có chênh lệch lớn như vậy?"
--------o0o--------
Hết chương 11