Không có gì đáng ngạc nhiên, khi hai anh em Diệp Chu đi ra ngoài, lại thu hút rất nhiều ánh nhìn và bình luận.
Hầu như tất cả những người gặp hai anh em Diệp Chu đều tụ tập lại chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bọn họ. Diệp Hoan nhát gan cùng nhạy cảm, thân hình nhỏ bé dựa sát vào anh trai mình, hai mắt mở to chứa đầy sự tức giận cùng ủy khuất. Bởi vì còn nhỏ, nên nhóc vẫn không hiểu tại sao người khác làm sai, lại đi trào phúng và chửi rửa anh trai của nhóc.
Hôm qua, rõ ràng còn xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố chui xuống • Diệp Chu vỗ nhẹ vào lưng Diệp Hoan an ủi, trên gương mặt tuấn mỹ thon gầy mang theo ý cười. Dù người khác có trào phúng cậu như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng như không nghe thấy gì, thậm chí có lẽ da mặt của cậu còn dày đến mức có thể đỡ được đạn.
"Cái đồ không biết xấu hổ, mày còn dám đi ra ngoài vênh váo, lão nương còn xấu hổ thay mày, ta phi!"
Nhà Diệp Chu nằm ở cuối thôn Đông Tuyền, còn Diệp gia lại ở giữa thôn Đông Tuyền. Lúc hai anh em Diệp Chu đi ngang qua Diệp gia, Diệp lão thái đứng ở cửa chống nạnh như thể đã đợi bọn họ từ lâu.
Diệp Hoan thấy vậy, sợ hãi đến mức núp sau lưng Diệp Chu, hai bàn tay nhỏ nhắn như móng gà run rẩy, nắm chặt quần áo.
Diệp Chu vốn không muốn gây chuyện, liền dứt khoát dừng lại, liếc nhìn 3-4 nhóm người đang tụ tập gần đó, khóe môi đột nhiên cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
"Ai nha, đây không phải là bà nội của chúng ta sao, tại sao bà lại giữ cửa như ấm trà?"
Phớt lờ sự chú ý xung quanh, Diệp Chu cười tủm tỉm bước về phía trước, luận về độc miệng, sao cậu có thể thua một lão bà?
"Mày, mày...Thằng nhãi ranh chết tiệt..."
"Trưa rồi, bà nội đang cố ý đợi ở cửa đón hai anh em chúng cháu đi ăn cơm phải không? Ai da, người một nhà khách khí làm gì, bà nội cứ tùy tiện cho người báo một tiếng, không phải là được rồi sao?"
Nhân lúc Diệp lão thái tức giận đến không thở được, nói không rõ ràng, Diệp Chu lại lợi dụng lúc này, cố ý cao giọng.
Đám hàng xóm nghe bọn họ nói, không khỏi che miệng cười khúc khích, người như Diệp lão thái, có thể mời hai anh em Diệp Chu ăn cơm sao?
Trời không thể có mưa đỏ, lời nói của Diệp Chu thật sự rất tổn hại a, không nhìn thấy gương mặt đầy gấp hoa cúc của Diệp lão thái đã biến thành màu gan heo sao?
"Ai mời hai đứa không biết xấu hổ chúng mày ăn cơm? Diệp Chu, mày là cái thứ tiện nhân không biết xấu hổ, không có việc gì làm liền chạy đến nhà chúng ta tống tiền, mày cho rằng Diệp gia chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Một bóng người màu đỏ đột nhiên từ trong sân lao ra, kèm theo những lời lăng mạ sắc bén và gây gắt. Diệp Chu nhìn kỹ hơn, thì thấy đó chính là tiểu cô Diệp Bảo Nhi còn chưa kết hôn, phía sau cô là một cô gái gầy gò khoảng 14-15 tuổi.
Ánh mắt Diệp Chu trầm xuống, lạnh như băng, cô gái vô thúc rục cổ lại, nhưng vẫn cúi đầu đi theo Diệp Bảo Nhi.
Nhìn thấy thế, ánh mắt Diệp Chu càng lạnh lùng hơn, cô gái này là Diệp Tiểu Vũ, là em gái ruột của cậu.
Năm đó, không biết Diệp lão thái chết tiệt kia nghĩ gì, lúc Diệp Tiểu Vũ mới 4 tuổi, liền lừa gạt đưa cô tới Diệp gia.
Ban đầu cha mẹ tưởng Diệp lão thái thích con gái của mình, nhưng bọn họ không ngờ bà chỉ đang tìm một đứa giúp việc cho đứa con gái bảo bối của mình.
Đáng tiếc, cho dù sau này cha mẹ có biết cũng không thể làm gì được, bởi vì bọn họ quá hiền lành, không thể đoạt lại con gái của mình, dường như nguyên chủ cũng rất quan tâm đến cô.
--------o0o--------
Hết chương 10