Chương 1: Tiết Tử

Khi mặt trời ngã về Tây, màn đêm dần dần bao trùm thành phố ồn ào, đèn đường thắp sáng từng con phố trong thành phố.

Người qua kẻ lại gần con phố thương mại vội vã hoàn thành công việc trong ngày, hối hả về nhà.

Trong một quán cà phê ấm áp gần đó, một đôi nam nữ vô cùng bắt gặp ngồi bên cửa sổ.

Nam nhân kia không tính là cao, nhưng chắc chắn rất đẹp trai. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi lông mày đen thanh tú, đôi mắt hoa đào quyến rũ tựa hồ mọi lúc mọi nơi đều phóng điện, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm không thể nói nên lời. Bộ âu phục vừa vặn màu xám sắt tôn lên vóc dáng thon dài, khiến người ta cảm giác có chút bất cần đời, còn có sự hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân.

Cô gái kia cũng rất xinh đẹp, thoạt nhìn nhiều nhất cũng khoảng 25 tuổi. Mái tóc gợn sóng làm nổi bật gương mặt trái xoan, đôi mắt thủy nhuận cùng sáng ngời của cô tỏa ra sự quyến rũ như muốn hút hồn người ta. Đôi môi được tô điểm một lớp son bóng màu hồng ướŧ áŧ, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng muốn vồ lấy mà cắn một miếng. Nhìn dáng người của cô gái, ngay cả khi đang ngồi cũng có thể nhìn thấy trước phồng sau cong, vòng eo thon gầy như rắn nước, đôi chân dài trắng ngần quyến rũ những ham muốn trần trụi nguyên thủy nhất của nam nhân.

Nam nhân kia tên là Diệp Chu, sau khi tốt nghiệp đại học, không biết vì lý do gì mà trở thành giám đốc của một công ty nhỏ.

Bởi vì nguyên nhân nào đó, mà Diệp Chu đã gần 30 tuổi vẫn chưa kết hôn. Thậm chí cũng chưa có bạn gái, nếu không cậu đã không đi hẹn hò mù quáng.

Nhìn cô gái đối diện, ngay cả Diệp Chu cũng chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ "Vẻ đẹp gợi cảm", nhưng trong đôi mắt hoa đào của cậu lại có chút vô lực. Huống hồ, cậu cũng không thích con gái, cho dù có thích, loại con gái này không thích hợp để kết hôn.

"Dì Ngải nói anh là giám đốc công ty, lương một năm của anh bao nhiêu? Ở thành phố này, anh có nhà, có xe không? Sau khi chúng ta kết hôn, tôi hi vọng thẻ lương của anh có thể giao cho tôi giữ. Hơn nữa nhà cửa, xe hơi đều phải thêm tên của tôi vào, tôi không muốn sinh con, cũng không muốn sống chung với cha mẹ chồng, tôi..."

Sau khi cà phê được bưng ra, cuối cùng cô gái kia cũng mở miệng.

Diệp Chu đang ngơ ngác, nghe thấy lời của cô nói, lập tức khiến cậu có ảo giác vớ vẩn rằng cậu đang chờ giá, trên môi Diệp Chu chậm rãi nở một nụ cười xấu xa: "Cô có thể có tất cả những thứ này, nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu mà thôi, cô có màиɠ ŧяiиɧ không?"

"Anh..."

Cô gái này đột nhiên thẹn quá hóa giận, cầm lấy ly nước trước mặt hất tới. Diệp Chu vừa vặn bị nước bắn tung tóe khắp người, lập tức trở thành con gà rớt vào nồi canh trong truyền thuyết.

Nhìn cô gái kia đi xa, Diệp Chu bất đắc dĩ thở dài, mỗi năm coi mắt, các cô gái đều đưa ra yêu cầu càng ngày càng cao. Phải có xe, có nhà, không muốn sinh con, cũng không muốn hầu hạ cha mẹ cậu, thì việc cậu hỏi có màиɠ ŧяiиɧ không chắc không quá đáng đi?

Người ta nói nam nhân bình đẳng, nhưng nữ nhân có thể chống đỡ được nửa bầu trời?

Lúc Diệp Chu bước ra khỏi quán cà phê, đã hơn 10 phút sau chuyện đó.

Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm thành phố, mái tóc ướt của cậu dính vào trán.

Gió đêm thổi qua, khiến Diệp Chu có chút ớn lạnh.

Diệp Chu kéo cà vạt xuống, cởi hai cúc áo trên cổ áo, một sợi dây chuyền hình khớp xương ẩn hiện dưới xương quai xanh gợi cảm.

Nó là vật gia truyền của Diệp gia, nghe nói là "Xá lợi" trong truyền thuyết.

Nói trắng ra, đó là môt đoạn xương ngón tay mà cao tăng đã để lại sau khi viên tịch. Đương nhiên, không ai biết đó có phải là sự thật hay không. Dù sao, từ khi Diệp Chu còn nhỏ, cái gọi là "Xá lợi" chưa bao giờ phù hộ cậu cái gì.

"Bang!"

Diệp Chu lấy điếu thuốc trong túi áo ra, châm lửa, cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần chậm rãi bước đi trên đường, rất nhiều hình ảnh lung tung rối loạn hiện lên trong đầu. Trong đó nhiều nhất chính là lão mẹ trong điện thoại đang nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể cậu rời nhà 3-4 năm vẫn không chịu cưới vợ. Về phần cưới vợ, không phải là cậu không muốn cưới, vấn đề là, cậu không có hứng thú với con gái.

Đúng, cậu là đồng tính luyến ái và cậu đã biết điều đó từ rất lâu rồi.

Đây cũng là lý do cơ bản khiến cậu ở lại thành phố này sau khi tốt nghiệp đại học, mà không trở về nhà.

Cậu không phải là người tốt, cũng không phải là người xấu, rõ ràng là cậu không thích, nên thật sự không thể cưới một cô gái về để hại đời người ta.

Đáng tiếc, cậu không thể nói với mẹ, dù xã hội có phát triển đến đâu, thì sự chấp nhận của mọi người về đồng tính luyến ái vẫn còn rất thấp. Đặc biệt là lão cha, lão mẹ truyền thống nhà cậu, nếu cậu thật sự dám nói với bọn họ rằng cậu là đồng tính luyên ái, thì lão cha của cậu sẽ ngàn dặm xa xôi bay tới đánh gãy chân cậu!

"Oa oa...Ba ba...Ba ba..."

Dòng suy nghĩ của Diệp Chu đột nhiên bị đánh gãy bởi tiếng khóc của một đứa trẻ. Vừa ngẩng đầu, cậu đã nhìn thấy một cậu bé mũm mĩm, hình như chỉ khoảng 4-5 tuổi, đang đứng ở ven đường đối diện. Ngay bên kia đường, có một nam nhân trung niên, trên tay hắn đang cầm thứ gì đó, mặt vô cảm nhìn cậu bé.

Đèn đỏ đã bật, cậu bé rõ ràng đang giận dỗi ba mình chuẩn bị bước lên vạch trắng bằng đôi chân ngắn ngủi.

"Thao..."

Thấy vậy, Diệp Chu không hề nghĩ ngợi, phun điếu thuốc trong miệng ra, lao thẳng về phía cậu bé như một cơn lốc.

"Rầm..."

"A...Đυ.ng trúng người rồi...Xe thể thao đυ.ng trúng người..."

"Đứa trẻ..."

"Ô ô...Ba ba..."

"Mau gọi 120..."

Ngay khi Diệp Chu lao tới, tóm lấy cậu bé, liền có một chiếc xe thể thao phóng nhanh tới, Diệp Chu chỉ kịp đẩy cậu bé ra.

Giây tiếp theo, thân thể thon dài của cậu bị hất bay ra ngoài. Diệp Chu cảm giác được một cỗ đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu chính là, chết tiệt, hiếm khi lão tử làm một việc tốt. Chẳng lẽ ông trời thấy cậu làm như thế, không vừa mắt sao?

Hiện trường hỗn loạn, cả người Diệp Chu đầy máu, nằm trong vũng máu. Không ai để ý tới "Xá lợi" đeo trên ngực cậu đang từ từ hút máu cậu, sau đó ánh sáng đỏ khẽ lóe lên. Một lúc sau, "Xá lợi" biến mất không dấu vết, chỉ để lại sọi dây màu đỏ cô độc quanh cổ Diệp Chu.

--------o0o--------

Hết chương 1